Mấy người này nghe thấy ông Lương nói như vậy, cười cười nói: “Lời này nói như vậy, nuôi lớn cô con gái như thế đưa cho người ta, sính kễ cũng xem như là lời cảm ơn của nhà trai thôi.”
Lời nói này ông Lương không thích nghe: “Sao lại có thể nói nuôi lớn như thế đưa cho người ta được? Sau khi Tiểu Như kết hôn không phải vẫn là con gái của tôi sao? Sao vậy? Còn có thể không cần người cha này sao?”
Chương Tự Chi bật cười: “Sẽ không, sẽ không đâu.
Con gái vẫn ở đây, hơn nữa chú còn có thể có thêm một đứa con trai nữa.”
Lời nói này thật là dễ nghe.
Ông Lương liền vui vẻ, dừng lại gật gật đầu: “Tốt tốt tốt, thằng bé này, tôi thật sự là càng nhìn càng thấy vừa mắt.”
Mấy người kia ở bên cạnh hùa theo cười cười, tiếp theo lại không nói ra lời nào khác nữa.
Chờ đến khi bọn họ sắp ăn xong, mấy người này cũng liền kéo nhau rời đi.
Bà Lương vừa thu dọn bàn ăn vừa nói: “Mấy người này cũng thật là, đến đây nói mấy lời như thế, cũng không biết các bà ấy nghĩ cái gì.”
Ông Lương ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Ai nói không phải đâu, không biết mấy người đó nghĩ cái gì nữa, sính lễ như thế nào, mang mấy lời đấy tới đây nói với chúng ta làm cái gì?”
Lương Ninh Như ở bên cạnh giúp đỡ thu dọn bàn ăn, chỉ lắc lắc đầu, không nói lời nào.
Chương Tự Chi đứng ở bên cạnh, tay phủ lên bả vai của Lương Ninh Như, nói với vợ chồng nhà họ Lương: “Các bà ấy muốn nói cái gì thì nói cái đó thôi, chúng ta đừng để ý, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Chương Tự Chi đã nói như vậy rồi, ông Lương bà Lương ít nhiều cũng yên tâm trở lại.”
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như ở lại đây thêm một lát, sau đó mới rời đi.
Theo như thường lệ, ba mẹ Lương Ninh Như lại nhét thêm một ít đồ ăn lên xe.
Lương Ninh Như chỉ xem như không thấy, Chương Tự Chi thì lại cảm ơn rồi lại cảm ơn.
Cuối cùng rốt cuộc xe cũng rời đi, Lương Ninh Như mới thở dài dựa lưng vào ghế ngồi: “Sáng nay mấy người đó thật sự là quá phiền phức.”
Không chỉ sáng nay, ngày hôm qua mấy người tới buôn chuyện kia cũng thật là làm cho người ta không thích nổi.
Chương Tự Chi giơ tay xoa đầu Lương Ninh Như: “Đừng tức giận, vì mấy người đó không đáng đâu.”
Lương Ninh Như quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “Anh đừng hiểu lầm đó, đấy không phải là ý của gia đình em đâu.”
“Anh biết mà.” Chương Tự Chi cười ra tiềng: “Yên tâm đi, loại chuyện này anh vẫn có thể phân biệt rõ ràng mà.”
Lương Ninh Như có hơi mệt.
Tối qua nghỉ ngơi cũng không được tốt lắm.
Lần này cô không uống rượu, trong chăn có thêm một người đàn ông, ít nhiều vẫn là có ảnh hưởng tới chuyện nghỉ ngơi.
Cho nên hơn ba tiếng đồng hồ trên đường, cô liền dựa lưng vào ghế, ngủ mê man mấy giấc.
Chương Tự Chi thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lương Ninh Như một chút, anh cong môi, trong ánh mắt đều là sự yêu thương.
Cô gái này càng nhìn càng không giống với trước đây.
Chương Tự Chi nhớ lại lúc ban đầu cô mặc đồng phục, nghiêm mặt tới hội sở của anh kê biên tài sản.
Đó mà là phụ nữ sao?
Thật sự không khác biệt gì với đàn ông.
Nhưng bây giờ nhìn lại, cô gái này mím môi ngủ ngây thơ như vậy, so với trước đây như hai người khác nhau.
Chương Tự Chi nâng tay vuốt ve khuôn mặt của cô.
Lương Ninh Như hẳn là cảm giác được, nghiêng đầu né một chút, ở trên ghế cọ cọ một lát, lại tiếp tục ngủ tiếp.
Chương Tự Chi thu ánh mắt lại tiếp tục lái xe.
Anh lái xe tới dưới tầng nhà của Lương Ninh Như, sau khi dừng xe Lương Ninh Như vẫn còn đang ngủ.
Tối qua cô gái này có vẻ thật sự ngủ không được tốt lắm.
Chương Tự Chi nghĩ nghĩ liền vòng qua xe, mở cửa xe ra, khom lưng muốn bế Lương Ninh Như.
Kết quả ngay lập tức Lương Ninh Như liền tỉnh giấc.
Cô tự mình xuống xe, dụi dụi mắt: “Đến rồi hả?”
Nói như thế, cô có thể còn chưa tỉnh táo hẳn, đứng tại chỗ lảo đảo vài lần.
Chương Tự Chi ừ một tiếng, trực tiếp kéo cánh tay của Lương Ninh Như, xoay người khom lưng, liền kéo cô lên lưng mình.
Lương Ninh Như sợ tới mức kêu a lên một tiếng.
Kết quả Chương Tự Chi chỉ vỗ vỗ lưng cô: “Ôm chắc vào, anh sắp đi rồi đấy.”
Lương Ninh Như liền trực tiếp giơ tay ôm lấy cổ của Chương Tự Chi, bật cười haha.
Làm đến như vậy rồi, cô căn bản chẳng còn buồn ngủ nữa.
Nhưng Chương Tự Chi vẫn cõng cô tới tận cửa nhà.
Lương Ninh Như liền ở trên lưng Chương Tự Chi lấy chìa khóa, mở cửa, hai người vào nhà.
Chương Tự Chi cõng Lương Ninh Như