Nghe thấy giọng nói của Lâm Sinh, Lương Ninh Như liền sửng sốt.
Không biết người đàn ông này tới đây khi nào, lại tới đây tìm cô làm cái gì.
Sau một lúc lâu không thấy Lương Ninh Như nói gì, Lâm Sinh lại gõ cửa: “Tiểu Như là anh, em mở cửa ra đi, anh tìm em có chút việc.”
Lương Ninh Như không muốn mở cửa lắm, bởi vì không muốn nhìn thấy Lâm Sinh.
Hơn nữa Chương Tự Chi đang nằm trong phòng, nếu Chương Tự Chi tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Sinh tìm đến đây, với cái tính tình kia của anh, không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Cho nên Lương Ninh Như liền dựa vào cánh cửa nói ra bên ngoài: “Anh có chuyện gì liền nói đi.”
Lâm Sinh thoáng thở dài, giọng nói có chút hòa hoãn: “Tiểu Như, giữa hai chúng ta không nhất thiết phải làm tới nước này chứ, sao ngay cả cửa cũng không dám mở?”
Lương Ninh Như vẫn như cũ: “Anh rốt cuộc có chuyện gì? Liền nói như vậy đi.”
Lâm Sinh giơ tay đập cửa ầm ầm: “Em mở cửa, anh mới nói cho em.”
Lương Ninh Như bị tiếng đập cửa làm cho giật mình.
Lâm Sinh ở bên ngoài tiếp tục nói: “Nếu em không mở cửa cho anh, anh cứ tiếp tục đập cửa như vậy.”
Cái bộ dáng vô lại này lại không khác lắm so với lần trước Chương Tự Chi đứng ở ngoài cửa gọi cô.
Lương Ninh Như nhìn vào phía trong phòng ngủ, may mà Chương Tự Chi chưa bị đánh thức.
Lương Ninh Như mím môi nghiến răng, tức giận tới mức muốn chửi tục.
Nhưng cuối cùng cô vẫn mở cửa ra.
Chỉ là cô một bước đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lương Ninh Như dựa lưng vào cửa, đối mặt với Lâm Sinh: “Có chuyện gì anh nói đi.”
Lâm Sinh ngạc nhiên, nhìn cô một lát, lại nhìn vào cánh cửa đã đóng, anh ta dường như nghĩ tới cái gì đó: “Chương Tự Chi đang ở chỗ em? Có đúng không?”
Lương Ninh Như cau mày, không muốn cùng anh ta nói chuyện này: “Anh có chuyện gì thì mau chóng nói đi, anh ấy có ở đây cùng với tôi hay không chẳng liên quan gì đến anh cả.”
Lâm Sinh cười mỉa mai một tiếng, trong nháy mắt liền đổi sắc mặt: “Cho nên hai người đã sớm ở bên nhau rồi phải không? Cô chính là vì ở bên anh ta nên mới chia tay với tôi, có đúng không?”
Vẻ mặt của Lương Ninh Như không tốt lắm.
Cô cho rằng chuyện này, lần trước lúc ba người nhà họ Lâm mang theo chút đồ tới đây chịu nhận lỗi, thì xem như đã giải quyết xong hoàn toàn rồi.
Lương Ninh Như ôm bả vai, vẻ mặt không dễ nhìn: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Nếu anh muốn nói với tôi mấy lời này, vậy thì anh có thể đi rồi đấy.”
Lâm Sinh nhìn chằm chằm Lương Ninh Như, nhìn thêm vài giây cảm xúc mới hòa hoãn lại.
Giọng nói của anh ta cũng trầm xuống, không còn sự kích động như vừa rồi: “Tiểu Như, em hiểu rõ anh ta sao? Em quen biết anh ta bao lâu? Em có biết anh ta là loại người gì hay không?”
Nói xong, Lâm Sinh liền lấy điện thoại ra, mở điện thoại lên rồi đưa cho Lương Ninh Như xem: “Em xem những tin tức này đi, em xem, anh ta ở trên tin tức có thể là người tốt sao? Em đừng bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt.”
Lương Ninh Như nhìn lướt qua di động một chút.
Trên đó chắc là mấy tin tức rất lâu về trước.
Đương nhiên là nói về việc hội sở của Chương Tự Chi bị kê biên tài sản rồi.
Trên tin tức chụp mấy bức ảnh, là cảnh tượng lúc cảnh sát từ hội sở đi ra ngoài.
Vẻ mặt Lương Ninh Như chẳng thay đổi gì, mấy việc này cô hiểu rất rõ.
Bởi vì tất cả mọi việc đều có cô tham gia.
Ánh mắt Lương Ninh Như lại nhìn đến khuôn mặt của Lâm Sinh lần nữa: “Anh muốn nói cái gì?”
Lâm Sinh thở dài, giọng nói nghe có vẻ thành khẩn: “Tiểu Như, em là một người đơn giản, em nhất định là đã bị anh ta lừa gạt.
Loại người này, em chưa từng gặp.
Chính là anh ta ở bên trong chia rẽ mối quan hệ của chúng ta, em đừng để bị lừa.
Chuyện trước đây anh không thể giải thích, nhưng anh có thể bảo đảm, sau này anh đối với em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý.”
Anh ta giơ tay đặt lên vai của Lương Ninh Như: “Tiểu Như, em cho anh thêm một cơ hội nữa có được không, em nhìn biểu hiện của anh, sau này anh bảm đảm sẽ đối với em, vô cùng vô cùng tốt.”
Lương Ninh Như suýt nữa bật cười.
Người nhà họ Lâm nghĩ cái gì vậy?
Lẽ nào bọn họ hối hận muốn nối lại với người đầu tiên nhưng không được, lại nghĩ đến