Chương Tự Chi lái xe chở Lương Ninh Như về trước nhà chứ không đi theo xe của ông cụ Chương về nhà tổ.
Sau khi về đến nhà, Lương Ninh Như trước tiên đi thay một bộ quần áo khác sau đó cô ta đứng ở phòng khách vươn tay vươn chân một chút.
Lần này về nhà cô ta ngồi xe mất gần sáu giờ đồng hồ, ngồi mãi cho cả người cũng cảm thấy phải tê dại,
Sau đó Lương Ninh Như lại gọi điện thoại cho mẹ Lương, chủ yếu là để báo cô ta đã về đến nơi an toàn.
Lúc đầu thì trong điện thoại mẹ Lương rất vui vẻ, bà ta căn dặn cô ta nhớ chăm sóc thật tốt cho bản thân.
Nhưng nói chuyện được một lúc thì và ta lại hạ giọng nói xuống hỏi, “Bây giờ con nói chuyện có tiện không?”
Lương Ninh Như đảo mắt nhìn Chương Tự Chi ở cách đó không xa một chút rồi ừ một tiếng.
Mẹ Lương lập tức thở ra một hơi thật dài rồi lặp lại một lần mấy lời mà mấy bà hàng xóm láng giềng nói sau khi bọn họ rời đi ngày hôm nay, sau đó bà ta còn nói thêm, “Tiểu Như, con phải sống thật hạnh phúc với Tiểu Chương.
Các con mà sống hạnh phúc thì mới có thể phản pháo lại mấy mụ ba hoa kia được.
Con không biết hôm nay bọn họ làm mẹ tức đến mức như thế nào đâu.”
Lương Ninh Như cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Thật ra cô ta chỉ mới nghe kể lại qua điện thoại như thế này mà còn tức giận nữa là, huống hồ là mẹ Lương phải trực tiếp đối mặt với tình huống ấy.
Mấy người kia ở nông thôn luôn là như thế này, bọn họ luôn miệng nói là vì nghĩ cho bạn, muốn tốt cho bạn nhưng mỗi một lần bọn họ bày ra ý kiến của mình thì mục đích cuối cùng luôn là để cho bạn và nửa kia của bạn phải chia tay.
Có lẽ bọn họ cảm thấy cô ta không xứng với Chương Tự Chi.
Nếu cô ta mà gặp phải một người không ra gì thì không khéo những người đó có thể tìm này tìm kia để khen ngợi anh ta rồi thúc giục bọn họ nhanh chóng kết hôn kẻo lỡ mất một người chồng tốt.
Lòng người, có đôi khi thật khó hiểu.
Lương Ninh Như nói với đầu dây bên kia, “Con với anh ấy rất tốt, những người kia thích nói cái gì thì cứ kệ họ nói đi, con không cần để ý.”
Mẹ Lương thở dài một hơi, “Mẹ cũng có muốn để ý đâu, nhưng là thật sự là chịu không được.”
Lương Ninh Như cười an ủi bà ta mấy câu, sau đó cuộc gọi lần này cũng kết thúc.
Chương Tự Chi đi qua ngồi ở trên ghế sô pha, anh ta mở TV ra xem, “Nói cái gì mà bí mật thế?”
Lương Ninh Như nắm điện thoại đi qua, “Cũng không phải có chuyện gì muốn giấu anh, chỉ là sau khi chúng ta rời đi thì mấy người hàng xóm đồn đoán lung tung.
Có lẽ là mẹ em sợ anh nghe được thì không vui nên cũng nói qua một lượt cho em biết.”
Chương Tự Chi vươn tay ra, Lương Ninh Như tự động chui vào trong ngực của anh ta.
Chương Tự Chi nhéo vành tai của cô ta hỏi, “Bọn họ nói cái gì vậy?”
Đương nhiên Lương Ninh Như không thể lặp lại những lời kia từng câu từng chữ cho Chương Tự Chi nghe được, cho nên cô ta cũng chỉ nói đơn giản, “Có thể là bọn họ cảm thấy em không xứng với anh cho nên nói mấy câu châm chọc thôi.”
“Không xứng với anh ư?” Chương Tự Chi bật cười, “Vậy bọn họ không nhìn thấy người nhà anh sợ em bỏ đi mất đến mức như thế nào rồi.”
Lương Ninh Như không nói gì nữa, Chương Tự Chi lại nói tiếp, “Đừng để ý bọn họ làm cái gì.
Đời của mình là mình tự sống, chúng ta sống được như thế nào thì tự chúng ta rõ là được rồi.
Không có cái gì gọi là xứng hay không xứng, nếu thật sự muốn nói không xứng thì cũng là anh không xứng với em.”
Khóe miệng Lương Ninh Như khẽ cười, “Rồi, em biết.”
Buổi chiều hai người bọn họ nằm chung một cái giường rồi ngủ một giấc.
Chương Tự Chi không còn dám mò tay lung tung, anh ta cũng chỉ có thể thành thật ôm Lương Ninh Như ngủ.
Lương Ninh Như cũng có chút mệt mỏi nên chỉ vừa mới sà vào trong ngực anh ta mới một lát đã ngủ thiếp đi.
Chương Tự Chi thì lại mở to mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không một hồi rồi sau đó lặng lẽ đứng dậy.
Lương Ninh Như ngủ một giấc đến sắp chạng vạng tối.
Thật ra cô ta cũng đã rất lâu rồi không trải qua thời gian an nhàn tự tại như vậy.
Cô ta không cần phải suy nghĩ cái gì cả, đói thì ăn, buồn ngủ thì đi ngủ, thật sự vô cùng tự do.
Sau khi Lương Ninh Như tỉnh dậy thì cô ta phát hiện ra Chương Tự Chi không ở bên cạnh cô ta.
Cô ta cứ nghĩ là Chương Tự Chi đang ở bên ngoài phòng nên cũng nằm ườn trên giường một mình trong chốc lát.
Thấy sắp đến giờ cơm tối cô ta mới rời giường đi ra ngoài.
Đi đến phòng khách cô ta mới phát hiện ra Chương Tự Chi cũng không ở bên ngoài này.
Lương Ninh Như tìm một chút, Chương Tự Chi cũng không có ở trong nhà.
Cô ta nhanh chóng đi qua cầm điện thoại di động gọi một cú điện thoại cho Chương Tự Chi.
Một lúc