Tài xế cũng không thúc giục Lương Ninh Như, chỉ chậm rãi khởi động xe.
Sau khi lái xe đi một khoảng thời gian, anh ta hỏi: “Chị gái, cô vẫn ổn chứ?”
Lương Ninh Như trầm mặc một lúc rồi lau mặt, không có nước mắt, chỉ là biểu cảm vô cùng sầu khổ.
Cô ta hít một hơi: “Không sao, không có việc gì.”
Sau đó cô ta báo địa chỉ, vẫn là lựa chọn về nhà.
Cả đoạn đường nghĩ rất nhiều thứ.
Hôm nay Chương Tự Chi mới đến nhà cô, nếu thật sự phạm sai lầm vào lúc này, thì đây là một vô cùng nực cười.
Lương Ninh Như cảm thấy mình đã rơi vào một tình thế khó cả đôi đường.
Nếu như vậy mà chia tay với Chương Tự Chi, nhà họ Lương ở quê thật sự sẽ trở thành một trò cười, không chừng sau đó sẽ bị châm biếm như thế nào.
Con quạ như cô, bay lên đầu cành, cũng không trở thành phượng hoàng.
Nhưng nếu bảo Lương Ninh Như tiếp tục nhịn, thì cô không làm được.
Chuyện này không phải xin lỗi nhận sai, đưa lễ vật dạm hỏi vài trăm vạn thì có thể xóa bỏ.
Lương Ninh Như quay đầu nhìn ra bên ngoài, màn đêm buông xuống, cảnh truy hoan hưởng lạc của đêm tối sắp xuất hiện.
Lúc trước Chương Tự Chi có lẽ rất thích cuộc sống như thế này.
Vốn dĩ anh ta không phải là một con người an phận, có thể ở bên cạnh cô thời gian dài như vậy, đã xem như khá tốt.
Lương Ninh Như càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát nhắm mắt lại.
Cứ như vậy về đến nhà, cô ta lảo đảo đi lên lầu.
Đẩy cửa nhà ra thì nghe giọng nói của Chương Tự Chi: “Đi đâu vậy? Vể nhà thì không thấy em đâu.”
Lương Ninh Như đứng yên tại chỗ, ban đầu Chương Tự Chi ở trong phòng khách, sau khi nhìn thấy cô thì đi qua đón.
Ánh mắt Lương Ninh Như vẫn luôn rơi trên người Chương Tự Chi, nhìn anh ta một lượt từ đầu đến chân, từ chân đến đầu.
Trên người anh vẫn đang mặc bộ đồ lúc sáng, người trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Nhưng vẫn có thể nhìn được từ trong ánh mắt ẩn chứa một sự phấn khích không thể đè nén.
Chương Tự Chi thấy biểu cảm cô không đúng lắm, vội vàng đi đến sờ mặt cô: “Làm sao thế? Không thoải mái sao? Vừa nảy đi đâu vậy? lúc nảy anh muốn gọi điện thoại cho em, thì em về?”
Lương Ninh Như hơi tránh sang bên cạnh, sau đó bước chân đi vào trong nhà: “Đi xuống vứt rác, ở dưới ngồi một lúc, không chú ý anh đã về.”
Nói xong cô ta lại lập tức hỏi: “Buổi chiều anh đi đâu vậy? Tại sao muộn thế này mới về?”
Chương Tự Chi ở phía sau cô ta, bật cười vài tiếng: “Chỉ là bên chỗ câu lạc bộ có chút chuyện, đi qua đó xử lý một chút.”
Dường như sợ Lương Ninh Như không tin, anh ta còn bổ sung thêm một câu: “Mấy ngày hôm nay không đi qua, bên đó có một số việc đợi anh đến xử lý, nên hơi bận rộn, bận đến giờ này.”
Lương Ninh Như cảm thấy tim nhói đau, cô ta có thể hỏi anh thêm một lần, đã là cho anh cơ hội.
Lời nói dối này của Chương Tự Chi thật sự rất vụng về.
Người bên câu lạc bộ rõ ràng không có thông đồng với anh ta, nói chuyện đều không khớp, chỉ cần một điểm thì có thể lộ tẩy.
Lương Ninh Như đi qua ngồi bên bàn ăn, cô ta hít sâu mấy lần, mới không nói ra chuyện vừa nảy bản thân đã đi đến chỗ câu lạc bộ.
Thói quen nghề nghiệp lúc trước bảo cô trong lúc này không lấy được bằng chứng xác thực, thì cần phải ổn định mình trước.
Giọng Lương Ninh Như mang sự mệt mỏi: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Chương Tự Chi đi đến cười haha, anh ta chủ động bới cơm cho Lương Ninh Như, thức ăn thực sự đã nguội rồi, nhưng Chương Tự Chi một chút cũng không ghét bỏ.
Anh ta vừa ăn vừa nói: “Sáng ngày mai anh đưa em đi làm, đúng giờ đi làm bình thường phải không?”
Lương Ninh Như “ừ” một tiếng, cầm đũa, một lúc lâu sau cũng chưa gắp thức ăn.
Cô ta một chút khẩu vị cũng không có, cũng không thấy đói.
Bây giờ chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội, cũng có chút muốn tức giận không đề nén được.
Hôm nay dường như Chương Tự Chi rất kích động, thường ngày nếu Lương Ninh Như tinh thần sa sút như vậy, anh ta chắc chắn đã sớm nhận ra, nhưng hôm nay anh ta một chút cũng không chú ý đến.
Anh ta tự mình hỏi Lương Ninh Như, đối với lễ cưới sau này có yêu cầu gì không, anh ta nói là sẽ thỏa mãn