Lương Ninh Như nghe bà Lương nói mấy lời này, còn ở trong điện thoại cười haha một lúc.
Trong giọng nói của bà Lương đều là ý cười: “Trước đây ba con còn chưa từng tích cực với ai như vậy, thật sự là đã làm ba con quá giận rồi.”
Lương Ninh Như chỉ có thể khuyên bảo: “Đừng tức giận làm gì.
Người trong thôn chúng ta không phải đều như vậy sao, nhìn không được người ta sống tốt, con đã quen rồi.
Mấy năm nay con làm việc ở bên ngoài, không tìm bạn trai, bọn họ ở sau lưng con nói cũng không ít, thật sự con đều biết.
Mẹ xem xem con cũng đâu có tức giận, với mấy người đó không đáng đâu.”
Bà Lương thở dài: “Đúng vậy, người trong thôn đều như vậy.
Mỗi ngày đều không có chuyện gì làm, làm tổ ở nhà cũng chỉ có thể buôn chuyện tán gẫu với nhau.
Nhiều năm như vậy mẹ cũng quen rồi, để bọn họ nói gì thì nói đi.
Chúng ta cứ sống cho bản thân mỗi ngày tốt hơn là được rồi.”
Lương Ninh Như vâng một tiếng, sau đó nhân tiện nói ra một chuyện khác: “Gia đình Tự Chi hình như đã tính ra ngày rồi, chắc là một tháng sau.
Ở đây sắp tới hẳn là bắt đầu thu xếp hôn lễ.”
Bà Lương vừa nghe liền có chút vui mừng, vội vàng cười cười: “Được được được, cũng đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, quả thật là nên tranh thủ tổ chức hôn lễ.”
Lương Ninh Như lại nói sang chuyện khác: “Lần trước Tự Chi nói với con, muốn đón ba mẹ đến đây, sẽ thu xếp cho ba mẹ ở bên cạnh chỗ chúng con ở.
Ba mẹ ở bên cạnh trong lòng con cũng yên tâm.
Bình thường lúc tan làm con cũng có thể tới đó thăm ba mẹ.”
Ngoài miệng bà Lương nói không cần không cần, nhưng rõ ràng là giọng điệu có hơi do dự.
Lương Ninh Như nói tiếp: “Con cảm thấy như vậy rất tốt.
Mẹ bảo miệng mấy người ở bên cạnh nhà chúng ta phiền phức như vậy, chờ sau này con kết hôn rồi, sính lễ đưa nhiều một chút, không chừng bên ngoài lại muốn nói thành cái chuyện gì nữa.
Mẹ và ba con nghe có lẽ trong lòng cũng khó chịu, không bằng đi xa một chút, tới chỗ con sống yên vui, không cần ở trong nhà nghe các bà ấy bịa đặt tin đồn, không phải tốt hơn nhiều sao?
Bà Lương mím môi, không lập tức nói gì cả.
Khuôn mặt Lương Ninh Như có hơi nóng lên, lại nói: “Sau này nếu như con có con, ba mẹ ở đây còn có thể chăm sóc đứa nhỏ.
Một nhà chúng ta cũng không cần phải xa nhau nữa, con muốn sống cuộc sống như vậy.”
Trong đầu bà Lương Trong nháy mắt liền hiện lên cảnh tượng trẻ con đang chạy trên đất.
Giọng bà cũng trở nên nhẹ nhàng: “Nếu con đã nói như thế, vậy mẹ sẽ trao đổi cùng với ba con xem thế nào.
Nếu không con ở xa, sau này có con nhỏ, càng không biết bao lâu mới quay về đây được một chuyến.”
“Đúng vậy, cho nên ba mẹ vẫn nên đến ở bên cạnh con đi.”
Cuộc điện thoại này cũng không kéo dài thêm bao lâu liền ngắt.
Lương Ninh Như nhanh chóng ăn cơm, sau đó lại đi lên tầng.
Chương Tự Chi vẫn còn đang ngủ, giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích.
Lương Ninh Như liếc mắt qua liền có thể nhìn ra anh thật sự đã uống rất nhiều.
Kiểu uống nhiều này và ý nghĩa uống nhiều bình thường hẳn là không giống nhau, anh chắc là đã uống đến hôn mê luôn.
Vui vẻ đến đâu cũng không thể uống thành như vậy được, Lương Ninh Như có hơi bất đắc dĩ.
Cô đi vào nhà tắm, bưng nước tới lau mặt lau tay cho Chương Tự Chi.
Mặt và tay của Chương Tự Chi đều rất nóng, hơn nữa anh còn mặc áo sơ mi, quần tây, nhìn thấy liền biết rất không thoải mái.
Lương Ninh Như do dự một chút, liền động tay giúp anh cởi quần áo ra.
Mặc dù như vậy thì Chương Tự Chi cũng không có phản ứng gì, có thể thấy được anh say rượu như thế nào.
Lương Ninh Như kéo chăn đắp cho anh, kết quả lại muốn lau người cho anh một lát, nghĩ làm như vậy anh có thể thoải mái hơn một chút.
Chờ đến khi làm xong tất cả, cô cũng dựa người lên đầu giường lấy điện thoại ra xem.
Trên màn hình có tin nhắn của Cố Tư, đương nhiên là nói lời chúc mừng.
Lương Ninh Như vội vàng trả lời lại, nói mình vừa nãy uống nhiều liền ngủ mất, không có nhìn thấy.
Cố Tư dường như mấy giây sau liền trả lời tin nhắn, cô hỏi Chương Tự Chi thế nào rồi.
Trong lòng nghĩ Lương Ninh Như đã uống nhiều rồi, Chương Tự Chi khẳng định là không tránh được.
Lương Ninh Như cong môi trả lời tin nhắn, bảo Chương Tự Chi đã uống đến bất tỉnh luôn rồi.
Cố Tư trả lời: Chậc chậc, xem ra là thật sự vui mừng.
Lương Ninh Như quay đầu nhìn Chương Tự Chi đang ngủ khò khò bên cạnh, có chút không khống chế được, giơ tay sờ sờ đầu của anh.
Anh quả thật là vui mừng, mắt thường có thể thấy được.
Thế cho nên