Buổi trưa ăn cơm mọi người đều uống rượu, Chương Tự Chi có thể là quá vui mừng, uống lại càng nhiều.
Bình thường Lương Ninh Như cũng không đụng vào rượu, nhưng hôm nay cũng vui vẻ, liền cùng bốn người chị gái của nhà họ Chương cạn chén.
Kết quả tửu lượng của cô không tốt, không được vài chén liền đã gục xuống rồi.
Chị ba bật cười: “Tiểu Như thật sự là, vừa nhìn giống như cô gái nhỏ chưa bước vào xã hội vậy đó.”
Bây giờ tiểu lượng của mấy cô gái nhỏ có lẽ còn tốt hơn cô nữa.
Hôm qua Chương Tự Chi không ngủ được, bây giờ lại uống rượu, mắt đã đỏ lên.
Anh quay đầu nhìn thấy Lương Ninh Như dựa lưng vào ghê híp mắt, ngay lập tức liền đau lòng.
Chương Tự Chi vội vàng giơ tay ôm Lương Ninh Như vào trong lòng: “Mấy chị làm gì mà rót cho vợ em nhiều vậy, làm chị cũng không có dáng vẻ của chị nữa.”
Chị tư nhà họ Chương cười mờ ám, giọng điệu trêu ghẹo: “Em xem lại em nói cái gì đi, ở đây có vợ, thì ngay cả chị ruột cũng không cần nữa rồi.”
Chương Tự Chi thật sự đau lòng, cô còn chưa ăn cơm, đã bị rót say rồi, lát nữa không biết dạ dày có khó chịu hay không nữa.
Anh vuốt ve gáy của Lương Ninh Như: “Hay là ăn cái gì trước đã rồi hãy đi ngủ.”
Trong thế giới của Lương Ninh Như trời đất đã quay cuồng, làm sao còn có thể ăn cơm được nữa, mơ mơ màng màng giơ tay ôm lấy cổ của Chương Tự Chi: “Ừm.”
Chương Tự Chi thở dài, đá ghế sang một bên, liền khom lưng bế Lương Ninh Như lên.
Chị ba có chút bất đắc dĩ cười cười: “Trách chúng ta, không biết tửu lựng của Tiểu như không tốt.
Cơm còn chưa ăn được mấy miếng nữa.”
Ông Chương ở bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười: “Lát nữa giữ ấm đồ ăn, tỉnh lại bảo người mang lên.
Trước đây con bé có lẽ chưa từng uống rượu.
Các con cũng thật là, sao không hỏi trước một chút.”
Chương Tự Chi không nghĩ nhiều, bế Lương Ninh Như đi lên tầng hai.
Phòng của hai người đã được thu dọn rồi, bên trong chăn đỏ, màn đỏ, thu vào mắt đều là màu của sự vui mừng.
Chương Tự Chi đi tới đặt Lương Ninh Như ở trên giường, Lương Ninh Như xoay người, giọng nói yếu ớt: “Ngại quá, có phải là thêm phiền phức cho anh không?”
Chương Tự Chi vuốt ve mặt cô: “Không có, ngủ một giấc đi, lát nữa tỉnh dậy thì ăn cơm.”
Đầu Lương Ninh Như vô cùng choáng váng, hơn nữa sáng nay Chương Tự Chi dậy sớm, làm cho cô cũng không thể ngủ thêm được.
Bây giờ nằm ở đây, rượu lại lên đầu, cũng thật sự là buồn ngủ tới mức mắt mở không nổi.
Cô hàm hồ ừ một tiếng, suy nghĩ liền dừng lại.
Chương Tự Chi đắp chăn cho cô, nhìn thấy dáng vẻ cuộn tròn trong chăn của Lương Ninh Như, đáy lòng Chương Tự Chi liền mềm mại.
Anh chưa từng như vậy, cho dù là đứng ở đây nhìn cô, trong lòng cũng có thể tràn đầy yêu thích.
Chương Tự Chi đợi một lát mới xoay người ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Mấy người dưới tầng vẫn đang ăn uống vui vẻ.
Chương Tự Chi đi tới ngồi trên ghế, rót đầy chén rượu, nói với chị ba: “Chị ba, nào, em kính chị.”
Chị ba nhướng mày, bật cười: “Thấy không hả? Đây là định báo thù cho vợ đó, tính sổ với chúng ta.”
Ông Chương ở bên cạnh cười không nổi nữa, lần đầu tiên nhìn thấy Chương Tự Chi lại lộ ra cái vẻ mặt bao che khuyết điểm: “Nào nào nào, Mấy đứa đều lên đi, còn phải sợ nó sao.”
Bốn người con rể lại rất hiểu chuyện, cả đám dựa lưng vào ghế: “Không được rồi, chúng con đã uống không nổi nữa, ừm, váng đầu vô cùng.”
Thế này rõ ràng chính là không muốn tham gia cuộc chiến.
Chị ba tự rót cho mình một ly rượu: “Đến đây, ai sợ ai, nếu bốn người bọn chị bị em chuốc say, xem như em lợi hại.”
Chương Tự Chi thật đúng là có tinh thần dũng cảm: “Nào nào nào, nói nhiều cũng vô dụng, bưng chén rượu lên đi.”
Lương Ninh Như ở trong phòng buồn ngủ còn mang theo men rượu, một giấc liền ngủ đến buổi chiều.
Tỉnh lại thấy cả người vừa đói vừa suy nhược, Lương Ninh Như chầm chậm ngồi dậy, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chương Tự Chi đang nằm ở bên cạnh mình.
Anh hẳn là đã uống rất nhiều, trên người toàn là mùi rượu.
Lương Ninh Như xoay người muốn xuống giường, kết quả vừa nâng mắt liền nhìn thấy