Vì là ca sinh thường nên Cố Tư không nằm viện quá nhiều ngày, sau bốn ngày cô được cho xuất viện.
Phòng ở cữ ở nhà đã chuẩn bị xong vô cùng kỹ càng, bọn họ cũng đã mời người chăm sóc ở cữ tới, phòng em bé cũng chuẩn bị xong, tất cả đều đã sẵn sàng.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trì Uyên bế em bé, Phương Tố quấn quần áo cho Cố Tư.
Cố Tư nhân cơ hội quay đầu nhìn Phương Tố, cô nhỏ giọng hỏi, “Ninh Tôn tới lần nào chưa mẹ?”
Trước đó cô nghe Lương Ninh Như nói là Ninh Tôn có đến đám cưới của Chương Tự Chi, hơn nữa anh ta còn nói là muốn dành chút thời gian tới bệnh viện thăm cô.
Nhưng Cố Tư vẫn luôn không thấy Ninh Tôn nên cảm thấy hơi kỳ lạ.
Phương Tố nghe thấy Cố Tư hỏi cái này thì nghiêng con mắt nhìn Trì Uyên trước rồi mới hạ giọng còn nhỏ hơn cả Cố Tư để trả lời, “Đến rồi, lúc ấy con đang ngủ.”
Cố Tư sững sờ, cô thật sự không biết chuyện này, “Vậy sao không ai kêu con dậy vậy?”
Phương Tố thấp giọng cười nói, “Con xem cái người đang ôm con đằng kia đi, lúc ấy nó ở đó thì sao nó có thể cho bọn mẹ gọi con dậy được?”
Cố Tư nhướng mắt liếc nhìn Trì Uyên đang ở đằng trước, cô mím miệng không nói gì.
Đây quả thực là điều mà Trì Uyên có thể làm ra được.
Mấy người bọn họ lên xe, xe vừa nổ máy rời đi thì Trì Uyên ôm em bé vững một chút.
Em bé vẫn luôn đang ngủ, mắt nhắm tít trông rất khờ khạo đáng yêu.
Trì Uyên nhịn không được mà cúi đầu hôn em bé một cái.
Phương Tố ngồi gần đó cười nói, “Con ra dáng hơn ba con rồi đấy, năm đó mẹ sinh con mà ba con đến sờ cũng không dám sờ.
Nguyên tháng đầu tiên ba con cũng không dám ôm con, ông ấy nói con mềm quá, sợ con bị thương.”
Cố Tư ở bên cạnh nhịn không được bật cười ra tiếng, “Nhìn không ra, hóa ra ba nhát gan ở chỗ này như vậy.”
“Chứ còn sao nữa.” Phương Tố nói tiếp, “Con xem đứa nhỏ này vừa ra đời là chúng ta đều thay phiên ôm cả rồi nhưng ba con vẫn còn chưa dám sờ một cái.
Đêm qua ông ấy còn hỏi mẹ cảm giác ôm em bé là cảm giác như thế nào.
Mẹ bảo hôm nay ông qua ôm thử cái là biết mà ông ấy không dám.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.11
Chúc, “Ba con cũng rất tốt với con mà, chỉ là ba con không biết cách thể hiện tình cảm thôi.
Trước kia mỗi lần con ngủ ba con thường ngồi bên cạnh ngắm con, mỗi lần cũng phải nhìn hơn một tiếng.”
Trì Uyên ở bên cạnh nở nụ cười, “Mẹ lo lắng như vậy làm cái gì? Con cũng chỉ đang nói thêm lời của mẹ thôi chứ con có nói ba không tốt với con đâu.”
Phương Tố gật đầu, “Chồng ai người nấy che chở thôi.”
Bà ta nói như vậy là có chút hiềm nghi rải cơm chó.
Xe đi thẳng một mạch về nhà tổ nhà họ Trì, bà cụ đã đứng chờ sẵn ở bãi đậu xe.
Chờ đến khi xe dừng lại, bà cụ vội vàng đi qua.
Bà cụ hỏi Cố Tư có chỗ nào không thoải mái hay không trước rồi sau đó mới đi sang bên cạnh Trì Uyên nhìn chằm chằm vào em bé trong lòng Trì Uyên.
Đứa nhỏ vặn vẹo thân thể, có lẽ nó cũng đã nghe thấy thanh âm bên ngoài nên mở hé mắt ra nhìn.
Bà cụ bật cười, “Ồ, cậu nhỏ biết mình về đến nhà rồi này.”
Người chăm sóc ở cữ đang đứng ở bên cạnh cũng qua tới dìu Cố Tư.
Cố Tư làm gì ốm yếu đến mức cần người đỡ cơ chứ, cô xua tay, “Không cần, tôi không sao.”
Nói xong, cô sải bước đi vào tòa nhà chính trước.
Người chăm sóc ở cữ suy nghĩ rồi cuối cùng cũng đi qua đón em bé xong đi theo cô vào tòa nhà chính.
Có một cái nôi trẻ em trong phòng khách ở tầng một của tòa nhà chính để thuận tiện mang em bé xuống chơi vào ban ngày.
Trên lầu còn có phòng dành cho trẻ em.
Bây giờ đứa trẻ đã tỉnh, người chăm sóc ở cữ đặt em bé vào nôi và mở khăn quấn ra