Cố Tư đẩy Trì Uyên mấy cái, nhưng không đẩy ra được.
Cuối cùng Trì Uyên nghiêng người, đè cô ở dưới, hôn rất mạnh bạo.
Cố Tư vùng vẫy mấy lần cũng thôi không chống cự lại nữa, giơ tay ôm lấy cổ Trì Uyên.
Hai người hôn nhau tới mức khó có thể tách rời, cuối cùng vẫn là Trì Uyên chủ động dừng lại.
Anh vùi đầu vào cổ Cố Tư, hơi thở không ổn định: “Anh lại phải chờ hơn một tháng nữa có phải không?”
Cố Tư chớp mắt nhìn chằm chằm trần nhà: “Hơn một tháng nữa, anh thích làm gì cũng được.”
Trì Uyên cười cười: “Em lại cho anh một miếng bánh to, tới lúc đó lại vừa khóc vừa ầm ĩ không đồng ý với anh, anh cũng không có cách nào với em.”
Cố Tư cũng bật cười, cô không phải chưa từng làm ra loại chuyện này.
Những lúc có chuyện cần Trì Uyên giúp đỡ, thuận miệng liền đồng ý với anh một số việc ở trên giường, kết quả chờ đến khi Trì Uyên muốn thực hiện, cô lại làm loạn, hoặc là tới lúc đó vừa khóc vừa ầm ĩ xin buông tha.
Cố Tư giơ tay vuốt tóc Trì Uyên: “Lần này không lừa anh đâu, nếu không thì em viết cho anh một tờ cam kết nha?”
Trì Uyên lại cho là thật, lập tức lật người từ trên người cô, xuống giường đi mấy bước về phía trước phòng ngủ của hai người, cầm giấy và bút trở về, bảo Cố Tư viết cam kết ngay tại đây cho anh.
Lần này Cố Tư thật sự không định chơi xấu anh.
Cô ngồi dậy trải giấy phẳng phiu ra, viết theo trình tự bản cam kết bình thường.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.13
Cố Tư lấy ra một cái gối ở bên cạnh, đập Trì Uyên: “Anh cái đồ lưu manh này, anh im miệng cho em.”
Hai người ở đây ồn ào một lúc, Cố Tư khoát khoát tay: “Em muốn đi ngủ, có chút buồn ngủ rồi.”
Trì Uyên đứng dậy xuống giường, kéo rèm cửa, sau đó đóng cửa sổ lại.
Cố Tư tưởng là anh muốn ra ngoài, kết quả anh lại không đi, Trì Uyên đi tới nằm ở trên giường: “Anh cũng buồn ngủ rồi, anh cũng muốn ngủ.”
Cố Tư cười cười, nghiêng người chui vào lồng ngực của anh.
Trong phòng mờ tối, hai người nằm một lúc, cũng đã thiếp đi.
Mấy ngày nay Trì Uyên ở trong bệnh viện, trông coi đứa nhỏ, ở bên cạnh không dám ngủ, qua một lúc liền muốn đứng dậy nhìn một chút.
Bây giờ thật không dễ dàng mới được ở bên cạnh Cố Tư, anh cũng yên bình ngủ được một giấc.
Kết quả mới ngủ chưa được bao lâu, điện thoại anh đang để ở tử đầu giường liền reo lên.
Trì Uyên vội vàng cầm lấy điện thoại, anh sợ đánh thức Cố Tư, nhìn cũng không nhìn liền nghe máy.
Ở bên kia là giọng nói của Tùy Mị, có chút trầm thấp: “Trì Uyên, có thể giúp em một việc được không?”
Trì Uyên ừ một tiếng: “Sao vậy? Cô xảy ra chuyện gì sao?”
Tùy Mị hít sâu một hơi: “Ông nội em mất rồi.
Bây giờ ba em lại đang nằm viện, ba em ở đây, em không thể ra ngoài được.
Bây giờ em đang giúp ông ấy làm thủ tục.
Ông nội em ở đó, em không thể nào thu xếp được.
Chú hai có thể vẫn đang còn tức giận ông em, cũng không thèm quan tâm nữa rồi.”
Tùy Mị dừng lại một chút, nói tiếp: “Trì Uyên? Anh có thể giúp em một chút được không? Không cần làm cái gì quá phiền phức, chỉ cần trực tiếp đưa ông em đến nhà tang lễ hỏa táng, tro cốt mang về là được rồi, có thể giúp em được không?”
Cố Tư ở bên cạnh cũng đã mở mắt, hai người cách nhau rất gần, mấy lời nói của Tùy Mị cô đều nghe được cả.
Trì Uyên nói một tiếng được, sau đó lại hỏi hiện tại ông cụ Tùy đang ở nơi nào.
Tùy Mị thở dài: “Vẫn còn đang ở trong bệnh viện, ở đó ông có rất nhiều thủ tục em còn chưa giải quyết, gọi điện