Trì Uyên mang hũ tro cốt tới bệnh viện tìm Tùy Mị.
Tuy anh không thích ông Tùy, nhưng cũng không lộ liễu mà mang hũ tro cốt vào trong phòng bệnh của ông ta.
Trì Uyên ở bên ngoài phòng bệnh của ông Tùy, gọi điện thoại cho Tùy Mị.
Tùy Mị ở đó vừa nhận điện thoại liền biết có ý gì, ở trong điện thoại vâng vâng mấy tiếng cũng không nói quá rõ ràng.
Trì Uyên ngồi ở ghế ngồi bên ngoài, đặt hũ tro cốt sang một bên.
Bên cạnh có người nhà dìu người bệnh đi qua đi lại, ai cũng không ngờ được, bọc bên trong tấm lụa đỏ này lại chính là một hũ tro cốt.
Chờ đợi như vậy không đến một phút đồng hồ, Tùy Mị đã từ phòng bệnh đi ra ngoài.
Cô nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó đi tới chỗ Trì Uyên: “Trì Uyên, cảm ơn anh.”
Trù Uyên không nói lời nào, chỉ chỉ vào thứ đồ được bọc bởi tấm lụa đỏ bên cạnh.
Tùy Mị quét mắt qua, đương nhiên biết bên trong là gì, cô gật gật đầu: “Lát nữa em sẽ xử lí.”
Từ giọng nói và dáng vẻ của cô, không nhìn ra có một chút khổ sở nào.
Trì Uyên đứng lên: “Ba cô thế nào rồi?”
Tùy Mị thở dài: “Không tốt lắm.
Ông đã quen sống an nhàn sung sướng rồi.
Đột nhiên cuộc sống bị thay đổi hoàn toàn, chắc là không thích nghi được.”
Thân thể không thích nghi được là một nguyên nhân, quan trọng nhất là sự thay đổi về mặt tâm lý.
Bây giờ ông Tùy hoàn toàn không có tinh thần, cả người đã già đi không biết bao nhiêu tuổi.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.15
hai mẹ con tốt nhất đừng đến gần anh.”
Phương Tố từ phòng bếp đi ra, cười một tiếng: “Nhanh đi tắm rửa sạch sẽ đi.”
Chờ đến khi Trì Uyên đi lên tầng, Phương Tố mới thấp giọng nói: “Chắc là không phải chuyện ở bệnh viện.”
Cố Tư cũng biết, Trì Uyên hẳn là đã đến nhà tang lễ.
Có thể anh cảm thấy chỗ đó không may mắn lắm, hoặc là nói anh chạm vào thứ gì đó không may.
Tuy Trì Uyên không phải là một người mê tín, nhưng có con nhỏ rồi, ít nhiều vẫn sẽ có một chút kiêng kị.
Trì Uyên quay về phòng, đi vào phòng tắm.
Lúc nước ấm dội vào người, anh nhớ lại dáng vẻ mình vừa nhìn thấy của ông cụ Tùy.
Ông cụ vừa gầy vừa nhỏ bé, đã hoàn toàn thay đổi hình dáng.
Có thể thời gian lưu lại ở trong tủ đông lạnh quá lâu, sắc mặt của ông ta xanh lại, da dẻ đều trũng xuống, hàm răng lồi ra.
Hình dạng như vậy, ít nhiều có chút dọa người.
Ai có thể nghĩ tới ông cụ Tùy nở mày nở mặt một đời, cuối cùng lại có tình cảnh như thế này chứ.
Lúc anh bỏ tro cốt của ông cụ vào trong hũ, có thể là động tác có hơi mạnh, có một chút rơi ra ngoài.
Nhưng Trì Uyên cũng chẳng quan tâm, quét chút tro rơi ra ấy sang một bên rồi rời đi.
Cho nên nói, thứ bên trong hũ tro cốt kia, cũng không đầy đủ.
Trì Uyên mím môi, anh có thể đưa ông già đó đi hỏa táng đã là không tồi rồi.
Nghĩ tới lúc trước ông ta còn muốn xuống tay với Cố Tư, suýt chút nữa làm cho anh nhà tan cửa nát.
Ông ta rơi vào kết cục như thế này, cũng coi như là ông ta gieo gió gặt bão.
Trì Uyên tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó đi xuống dưới tầng.
Thằng bé đang tỉnh, nhìn có vẻ phấn chấn tinh thần, nhìn Cố Tư chăm chú.
Cố Tư ôm đứa nhỏ đi lại chầm chậm, Trì Uyên đi tới, trực tiếp ôm Cố Tư và đứa nhỏ vào trong lồng ngực: “Con có ngoan không?”
“Vâng, rất ngoan.” Giọng Cố Tư mang theo ý cười.
“Anh không biết con đáng yêu thế nào dâu.
Lúc nãy nó đói bụng, nhưng có thể còn chưa tỉnh ngủ, cái miệng nhỏ liền mút mút không khí không ngừng, mắt cũng không mở.”
Trì Uyên cười cười, cúi đầu hôn lên trán Cố Tư: “Em cũng rất đáng yêu.”
Cố Tư yếu ớt hừ