Cố Tư ngủ trong phòng ở cữ một mình, ngủ ngon đến nỗi không muốn tỉnh giấc.
Cô cảm thấy đã lâu không được ngủ một giấc thoải mái như vậy.
Toàn bộ chiếc giường lớn đều thuộc lãnh địa của cô và cô có thể lăn lộn thoải mái tùy theo ý thích.
Tương đối mà nói, trong lòng Trì Uyên có chút khó chịu.
Anh ấy cũng được ngủ trên một chiếc giường lớn, cũng có thể muốn lăn sao thì lăn.
Nhưng quay đầu lại, chẳng hề có hình bóng quen thuộc vốn trong vòng tay anh nữa.
Vì vậy, dù Cố Tư cảm thấy ngủ rất ngon vào đêm hôm đó nhưng cô vẫn tỉnh giấc vì cảm thấy hình như trên giường chật chội hơn mọi ngày thì phải.
Cô ấy sửng sốt và gần như định hét toáng lên.
Chỉ là hơi thở của người này quá quen thuộc, quen thuộc với cô, đại não chưa kịp phản ứng, thân thể đã kịp thời nhận ra cảm giác thân quen này.
Trì Uyên cẩn thận ôm cô vào lòng.
Anh nghĩ rằng Cố Tư vẫn chưa bị đánh thức, nhưng đôi mắt của cô đã mở ra, nhìn anh chằm chằm.
Trì Uyên xoa trán Cố Tư, rồi hôn lên đó một cái thật lâu.
Cố Tư lúc đầu muốn đả kích anh một hai câu vì dám phá giấc ngủ của cô, nhưng khi anh nhẹ nhàng hôn cô như thế này, trái tim Cố Tư tự dưng mềm nhũn, không còn nghĩ thêm được gì nữa.
Thế là hai người ôm nhau ngủ đến rạng sáng.
Cố Tư thức dậy vào buổi sáng, ra khỏi giường và mang quần áo chuẩn bị đi tắm.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.21
Nói xong, cô đi ra khỏi phòng và sang phòng bảo mẫu.
Con trai bé bỏng của cô đã thức dậy từ lâu, giờ đã được bảo mẫu bế xuống dưới đi dạo xung quanh.
Cố Tư quay người đi xuống cầu thang, vừa bước được mấy bước, đến nửa cầu thang, đã thấy bảo bối bé nhỏ chân tay khua khoắng loạn xạ ở trong nôi.
Em bé được thay quần áo, mặc một chiếc yếm nhỏ màu đỏ, trông tươi cười rạng rỡ,làn da của bé trắng trẻo, mềm mại trông không khác chiếc bánh bao nhỏ là bao.
So với mấy hôm trước, lúc mới sinh đã mập mạp, đáng yêu hơn rất nhiều.
Quả thật, trái tim của Cố Tư khi nhìn thấy bảo bối sẽ trở nên mềm nhũn, đúng như mẹ Phương Tố đã nói, tình mẫu tử sẽ ngày càng sâu đậm theo thời gian.
Mẹ Phương Tố từ trong bếp đi ra, vừa lúc bưng một bát canh định đi lên trên tầng: “Ơ, con xuống đây hả? Mẹ còn đang định mang canh hầm lên cho con.
Mau xuống uống luôn đi cho nóng!”
Cố Tư nhẹ nhàng, chậm rãi đi xuống lầu.
Mẹ Phương Tố bất lực lắc đầu: “Con nhìn con xem, nhìn như chưa sinh em bé vậy, dáng người chẳng thay đổi tí nào! Mẹ nhớ hồi mẹ mới sinh Trì Uyên xong, người béo tròn như quả bóng vậy.”
Cố Tư bật cười: “Có lẽ cái này cũng là một phần theo gen di truyền đấy ạ.
Nhà con cũng chẳng có ai lên cân vèo vèo một lúc cả.
Đều là tạng người nhỏ nhỏ như này ạ!”
Hoặc cũng có thể do dinh dưỡng từ nhỏ không theo kịp nên vóc dáng mới như vậy.
Cố Tư bưng bát canh đi đến gần cũi, bé con nằm bên trong chớp chớp mắt nhìn cô mà không có biểu cảm gì.
Tiểu bảo bối dường như không thể thể hiện các biểu cảm nào khác ngoại trừ khóc bây giờ.
Cố Tư đưa tay ra và chạm vào bàn tay mềm mại và trắng trẻo của đứa trẻ.
Mẹ Phương Tố từ bên cạnh đi tới: “Tên nhóc con này buổi tối thức dậy, không giống như những đứa trẻ khác khóc lóc om sòm, vừa mở miệng liền a a tìm cái gì ăn.”
Cố Tư nửa đêm không tỉnh lại để cho con ăn, cô toàn ngủ một giấc tới sáng hôm sau luôn, tự nhiên không biết nửa đêm thức giấc trông con là như thế nào.
Vì vậy, cô sốt sắng hỏi: “Nó có thường xuyên thức dậy vào nửa đêm không ạ?”
Dì Nguyệt bước ra khỏi bếp và nói: “Không, đứa trẻ này thực sự rất yên tĩnh, rất ngoan ngoãn.
Khi đi tiểu, nó chỉ vặn mình để báo rằng tã ướt chứ không hề khóc nháo như những đứa trẻ khác.”
Cố Tư nhớ lại khi cô sinh nó ở trong phòng sinh.
Bảo bối nhỏ của cô đã không khóc ngay khi được sinh ra.
Sau đó, cu cậu vặn vẹo người, mở một mắt nhìn cô và Trì Uyên, vẫn là nhoẻn miệng cười, không hề khóc lóc om sòm như những đứa trẻ khác.
Cố Tư không tin rằng một đứa trẻ sẽ biết cười khi nó vừa sinh ra, nhưng cô có thể chắc chắn cục cưng nhà cô lúc vừa chào đời quả thực là không khóc không hét.
Cố Tư chạm vào mặt đứa trẻ: “Con đoán thằng nhóc này đến với thế giới này chỉ là