Khi bắt đầu thời gian ở cữ, Cố Tư còn cảm thấy khá thoải mái, nhưng sau vài ngày thì cô ấy thật sự chịu không nổi.
Cái gì cũng không được làm, mỗi ngày không ăn cũng là ngủ, cuộc sống còn nhàm chán hơn cả khi mang bầu.
Cố Tư nằm trên gường và thở dài.
Cô muốn chơi điện thoại một lúc nhưng kết quả là điện thoại đã bị tịch thu.
Tiểu Tư rất muốn xuống dưới nhà để xem tivi một lúc nhưng lại bị Phương Tố càm ràm.
Đứa trẻ cũng đã nằm ngủ ở đằng kia, điều này khiến cô càng cảm thấy nhàm chán hơn.
Hiện tại, cô ăn uống no nê là ngủ rất ngon, cô thực sự không biết phải làm gì khác.
Một lúc sau, Trì Uyên đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một đĩa hoa quả đã được cắt sẵn.
Cố Tư lật người lại và nhìn, “Thật sự là quá chán mà.”
Trì Uyên mỉm cười, đi tới để đĩa trái cây xuống, sau đó ngồi ở trên giường vuốt tóc của cô ấy, “Ở cữ xong là khỏe thôi, em cố nhịn một chút nữa nhé.”
Cố Tư nắm tay Trì Uyên áp vào mặt cô, “Mỗi ngày đúng giờ này, em chẳng biết mình phải nên làm gì cả.”
Trì Uyên cúi xuống hôn cô mãnh liệt một hồi, “Em không biết phải làm gì sao? Còn anh có rất nhiều chuyện muốn làm với em đó.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.23
Ý định ban đầu của anh ấy là giúp Cố Tư xoa bụng để tăng tốc độ tiêu hóa.
Nhưng xoa, xoa rồi tay của anh ta lại xoa lên phía trên.
Cố Tư không cho con bú sữa mẹ, mà nhà họ Trì cũng không bắt buộc cô phải cho em bé uống sữa mẹ.
Bọn họ nghĩ đến việc cô mang thai vất vả, muốn cô được nghỉ ngơi thật tốt sau khi sinh, đứa trẻ đã bắt đầu uống sữa bột từ khi còn nhỏ.
Trì Uyên sờ một cái và nói: “Em không cho con bú sữa mà nó vẫn to vậy à.”
Cố Tư đập vào tay của anh ta, “Tại sao đàn ông các anh cứ thích giở trò lưu manh vậy nhỉ?”
Trì Uyên thở dài, “Trước mắt thì anh chỉ có thể nói ra những lời lưu manh này mà thôi.”
Cố Tư quay mặt về phía Trì Uyên, “ Bên chỗ Tùy Mị như thế nào rồi hả anh?”
Trì Uyên ăn được mấy miếng trái cây cũng cảm thấy có chút ăn không nổi nữa, đem cái đĩa cất sang một bên, nằm xuống bên cạnh Cố Tư.
“Không biết, anh cũng không hỏi, cô ấy cũng không liên lạc gì với anh cả.”
Sau khi Tùy Mị trải qua chuyện của nhà họ Tùy, cô ta đã hiểu chuyện đi rất nhiều.
Nếu giống như trước đây chỉ cần xảy ra một chút chuyện nhỏ nhạt thôi cũng nhất quyết phải gọi điện thoại cho Trì Uyên.
Cố Tư ngáp một cái, “Ông cụ nhà họ Tùy đã mất được mấy ngày, cũng không thấy bên nhà họ Tùy thông báo cáo phó.
Xem ra bọn họ tính là không quản chuyện này rồi”
Trì Uyên gật đầu, “Hôm qua anh nghe có người nói ông hai của nhà họ Tùy định dọn đi.
Hình như ông ta đang đợi thanh toán tài sản công ti xong thì định sẽ rút lui.”
Nói cho cùng thì cũng rất đáng thương, ông hai của nhà này từ nhỏ đến lớn đều không được ông cụ yêu thương.
Đến cuối cùng còn bị ông cụ lừa cho một vố nữa.
Nửa đời của ông hai này cũng qua đã, giờ phải sống ở một nơi khác.
Tất cả mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu, kể cả những mối quan hệ xã hội.
Ông ta có thể quyết định như vậy, xem ra ông ta hận nhà họ Tùy đến tận xương tủy.
Cố Tư thực sự không có việc gì làm, vì vậy cô ấy nhắm mắt lại và nói, “Ông ta còn có thể thoát ra khỏi vụ này.
Người bố không có lương tâm của ông ấy đã không kéo ông ta vào chuyện này đã là rất tốt rồi.”
Trì Uyên cúi người hôn lên miệng Cố Tư, “Em nói cũng đúng đó.”
Hôn xong, anh ta có chút chưa đã, miệng