Kết quả thử máu của Lương Ninh Như có vào khoảng chạng vạng tối, quả thật là mang thai.
Ông Chương vui đến mức không biết nên phải bày tỏ như thế nào mới phải.
Mặc dù trước đó bọn họ đã đoán được cô đã mang thai nhưng đến khi có kết quả xác thực rồi mọi người vẫn không nhịn được vui mừng khôn xiết.
Ông Chương sai người đi mua mấy thùng pháo hoa đem về, nói là phải chúc mừng một bữa.
Chương Tự Chi nghe vậy, cảm thấy hơi sợ hãi, “Lỡ như gây ra tiếng ồn quá lớn làm ảnh hưởng đến con của con thì phải làm sao?”
Ông Chương chống gậy nói, “Anh lại còn dám ở đây ra vẻ?”
Chương Tự Chi không phải đang ra vẻ, anh đang thật sự lo lắng.
Mọi người đều nói thai nhi ở ba tháng đầu không được ổn định cho lắm, phải cẩn thận từng li từng tí.
Bây giờ ngay cả anh còn không dám nói chuyện lớn tiếng với Lương Ninh Như, vậy mà ông Chương lại muốn đốt pháo ăn mừng?
Chương Tự Chi không muốn điều đó xảy ra.
Ông Chương không quản Chương Tự Chi có nguyện ý hay không, ông tự mình lên lầu tìm Lương Ninh Như, hỏi xem cô có đồng ý để trong nhà ăn mừng, đốt chút pháo hoa hay không?
Lương Ninh Như cũng hiểu ông vui mừng như thế là vì cái gì, không hề do dự gật đầu đồng ý, “Được ạ!”
Mọi người đều rất vui mừng, ai ai cũng muốn thông qua một hình thức nào đó để thể hiện niềm vui đó ra bên ngoài, không có gì sai trái cả.
Mặc dù cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ vì lần ăn mừng này là do cả hai bên gia đình muốn chúc mừng cô đã mang thai.
Nói cho cùng, bây giờ trong nhà lại có thêm một người, vốn dĩ bọn họ cũng không ôm bao nhiêu hy vọng về việc kết hôn sinh con của Chương Tự Chi, thế nên niềm vui này thật sự đến một cách rất bất ngờ.
Ông Chương quay đầu trừng mắt nhìn Chương Tự Chi, “May là người mang thai không phải anh ấy, nếu như đứa trẻ này mà ở trong bụng anh chắc anh sẽ khâu hết miệng mọi người lại mất.
”
Khuôn mặt Chương Tự Chi tối sầm, vô cùng căng thẳng nhìn Lương Ninh Như, “Em đang mang thai đấy, có chắc là có thể đốt pháo được không? Có khi tiếng pháo sẽ làm em sợ hãi không?”
Hiện tại Lương Ninh Như rất muốn che mặt mình lại, tên này là đồ ngốc sao?
Chút chuyện này sao có thể khiến cô sợ hãi?
Chương Tự Chi nói tiếp, “Em không sợ, nhưng lỡ như đứa trẻ sợ thì sao, tiếng ồn lớn như vậy rất đáng sợ.
”
Lương Ninh Như thật sự không muốn quan tâm đến anh nữa.
Người ngốc cũng biết rằng pháo hoa sẽ không đột nhiên nổ tung, có cái gì đâu mà hoảng sợ?
Ông Chương cũng không muốn nhiều lời với Chương Tự Chi để làm gì, “Thôi, tôi không muốn nói chuyện với kẻ ngốc.
”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.
com để ủng hộ team dịch.
1
tay anh lên bụng của cô, “Có khi bây giờ đi siêu âm cũng chưa nhìn thấy được hình dáng của đứa trẻ, con vẫn còn nhỏ lắm, không hề có chút nhận thức nào về thế giới bên ngoài cả.
Yên tâm đi, cho dù bây giờ có trời sập cũng không làm ảnh hưởng được tới con đâu.
”
Chương Tự Chi nhẹ nhàng xoa bụng Lương Ninh Như, anh nói, “Nhưng anh vẫn cảm thấy lo lắm.
”
Nói gì thì nói, dù sao trong bụng cô vẫn đang mang theo một sinh mệnh nhỏ đấy, đối với anh, sinh mệnh là phải dùng toàn tâm toàn lực bảo vệ mới đúng.
Trong lòng Lương Ninh Như cảm thấy mềm mại, cô cố trấn an anh, “Yên tâm đi, thật ra trẻ con kiên cường hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, chúng không hề yếu ớt như vậy.
”
Chương Tự Chi thở dài một hơi, không đáp lại một lời nào.
Buổi cơm chiều ở nhà tổ ngày hôm nay ngoại trừ có sự xuất hiện của người nhà họ Chương ra thì còn có ba mẹ Lương.
Người đông ắt sẽ náo nhiệt.
Dạo gần đây hầu như lúc ăn cơm Lương Ninh Như luôn không hề có cảm giác ngon miệng, thế vậy mà nhìn một bàn thức ăn mười mấy món đặt ở trước mắt, cô kiềm được phải nuốt nước miếng.
Chương Tự Chi ngồi bên cạnh cô, “Em muốn ăn gì cứ nói cho anh, món nào em với không tới anh sẽ gắp hộ giúp em.
”
Chị ba Chương ngồi bên cạnh không khỏi tấm tắc vài câu, “Con không thích ngồi chung bàn cơm với Tự Chi một chút nào.
Lần trước chúng ta cùng