Không ai ngờ Lương Ninh Như vốn luôn dễ nói chuyện lại đột nhiên ăn nói sắc bén như vậy.
Mẹ Lâm cũng sửng sốt, bà ta bị câu nói này của Lương Ninh Như làm tức suýt thở không ra hơi.
Chương Tự Chi hơi buồn cười, lần đầu tiên anh ta thấy Lương Ninh Như nổi giận với một người khác không phải anh ta.
Trước đó Lương Ninh Như chỉ nổi giận với mỗi anh ta mà thôi.
Chương Tự Chi đi qua ôm vai Lương Ninh Như, “Đừng tức giận, không thích gặp thì ném bà ta ra ngoài thôi.”
Chương Tự Chi thật sự nói được thì làm được, anh ta vừa nói với Lương Ninh Như như vậy xong thì quay đầu sang nhìn mẹ Lâm, anh ta trừng mắt, “Ra ngoài, chúng tôi không hoan nghênh bà.”
Sau đó anh ta lại ôn tồn nói với Lương Ninh Như, “Ngoan, vào ngủ tiếp đi, em cũng mới ngủ được một chút.”
Lương Ninh Như thuận theo động tác của Chương Tự Chi quay người đi theo cùng anh ta vào phòng.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.19
chủ động nịnh nọt, dù sao việc của con trai bà ta là do anh can thiệp mới mất việc, có lẽ bà ta sợ sau đó anh lại làm cái gì khiến con trai bà ta không lăn lộn nổi ngoài đời.”
Lương Ninh Như về đến phòng, cô ta trực tiếp nằm xuống, “Anh ta không đi ra gây chuyện thì ai muốn ngó anh ta làm gì?”
Chương Tự Chi đi qua theo, “Em nói đúng.”
Đợi một lúc, ba Lương và mẹ Lương cũng vào phòng.
Ba Lương xụ mặt, vào đến phòng rồi ông ta còn lẩm bẩm, “Cái thá gì, thật sự coi mình là ai quan trọng lắm.”
Mẹ Lương vuốt lưng giảm cơn giận cho ba Lương, “Rồi rồi, ông giận loại người như bà ta làm cái gì cho đau gan, cũng không phải ông không biết nhà bọn họ là loại người gì.
Lần này bà ta tới lảm nhảm thì ông cứ xem như không nghe thấy là được rồi, giận loại người này không đáng.”
Lương Ninh Như muốn qua hỏi có chuyện gì vậy, nhưng cô ta vừa muốn đứng dậy thì Chương Tự Chi đã ngăn cô ta, “Anh đi xem thử.”
Chương Tự Chi đi ra khỏi phòng, “Ba, có chuyện gì vậy? Vừa rồi bà ta còn nói cái gì à?”
Ba Lương đi qua cái ghế ở một bên, “Loại người này dính như đỉa vậy, Lâm Sinh nhà bà ta làm ăn không được thì không tự tìm nguyên nhân trên người đi mà luôn cảm thấy người khác muốn hãm hại cậu ta.”
Chương Tự Chi cau mày, anh ta nghe thấy ba Lương nói tiếp, “Con biết vừa nãy bà ta tới có ý gì sao? Đi ngang qua cái gì mà đi ngang qua.
Bà ta là nghe nói chúng ta trở về nên mới cố ý qua nhà, Lâm Sinh nhà bà ta khoảng thời gian trước ra ngoài tìm việc làm nhưng người ta không cần cậu ta, liên tiếp bị mấy chỗ tốt từ chối.
Bà ta không chịu nghĩ là năng lực của Lâm Sinh không tốt hay là thanh danh không tốt ảnh hưởng mà bà ta lại trực tiếp quy chụp nguyên nhân vào trên đầu chúng ta.
Bà ta cảm thấy là do chúng ta giở trò sau lưng nên mới khiến cho Lâm Sinh không tìm được việc làm.”
Chương Tự Chi lập tức bị tức cho cười, vừa rồi anh ta còn tưởng mẹ Lâm tới một chuyến là muốn xin xỏ, nhờ anh ta sau này tha cho Lâm Sinh một đường.
Hóa ra anh ta nghĩ thiếu sót rồi, người ta đã hất nước bẩn vào người bọn họ luôn chứ không thèm xin.
Chương Tự Chi cười đến hơi bất đắc dĩ, “Vốn đang không muốn so đo với bà ta, cái này là do bà ta tự tìm tới cửa.”
Ba Lương cũng rất tức giận, “Về nhà bình thường tự nhiên gặp phải loại người này.”
Chương Tự Chi khuyên ông ta đừng tức giận, “Không cần tức giận với loại người này, có năng lực dọn dẹp bọn họ một chút là được rồi.”
Theo tính khí của ba Lương trước kia ông ta nhất định sẽ nói đừng làm quá tuyệt tình, nhưng lần này rõ ràng ông ta đã nghe rõ ý của Chương Tự Chi nhưng ông ta không ngăn cản.
Xem