Ninh Tôn trao đổi vài câu với phó tổng biên tập, rồi đi về phía chỗ ban tạp chí.
Phó tổng biên tập nói rằng bên phía trường quay đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Ninh Tôn đến mà thôi.
Hứa Thanh Du cau mày nhìn về phía Ninh Tôn, sau đó nhìn lại thời gian.
Rõ rằng là chưa đến thời gian quay mà họ đã hẹn lúc trước.
Nhưng họ cứ làm như Ninh Tôn bị bệnh ngôi sao rồi đi trễ vậy.
Trên đường đến trường quay, những người ở bên này cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Đặc biệt là khi những người này nhìn đang Ninh Tôn tự mình xách theo hộp đựng đồ trang điểm, sau đó quan sát vẻ mặt của Hứa Thanh Du, liền trở nên vô cùng phức tạp.
Ninh Tôn quay đầu nói chuyện với phó tổng biên tập, lâu lâu lại nhìn về hướng của Hứa Thanh Du.
Mặc dù anh ấy không nói gì với Hứa Thanh Du, nhưng trong ánh mắt của anh cũng thể hiện rất nhiều điều.
Phó tổng biên tập cũng là một người thông tình đạt lý, thấy Ninh Tôn như thế này liền đưa đề tài cho Hứa Thanh Du.
Anh ấy hỏi Hứa Thanh Du gần đây có buồn phiền vì những bình luận trên mạng hay không, anh ấy cũng khuyên cô nghĩ thoáng ra.
Bởi vì ở trong giới giải trí phức tạp này là như thế đó.
Phó tổng biên tập cũng là ngưới rất biết nói chuyện, ông ta nói: “Chỉ có những ngôi sao có lượng truy cập cao và nổi tiếng mới tạo ra hiệu quả giải trí lớn như vậy.
Những người không có danh tiếng gì mấy, thì nghĩ hết mọi cách để tạo ra nhiều tin đồn nhưng bọn họ cũng không tạo ra được cái gì.
“
Hứa Thanh Du cười, “Tôi không sao, tôi đã nghĩ đến có một ngày chuyện này sẽ xảy, nên ngay từ đầu tôi đã muốn giấu đi.”
Bọn họ vừa đi vừa nói rồi cũng đến trường quay.
Trường quay chỉ là một căn phòng nhỏ với một số phông nền mờ.
Nhiếp ảnh gia đã ở bên trong, điều chỉnh máy ảnh của cô ấy.
Nghe thấy giọng nói, nhiếp ảnh gia đi tới, nhìn Ninh Tôn, sau đó nhìn Hứa Thanh Du, “Đến đây.”
Hứa Thanh Du gật đầu rất lễ phép với cô ấy, “Xin chào.”
Ninh Tôn cũng chào hỏi nhiếp ảnh gia, sau đó quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Em ở đó đợi anh, chắc là cũng nhanh thôi.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.5
Bởi vì sự nhạy cảm của phụ nữ, Hứa Thanh Du cảm thấy cô ấy có ấn tượng tốt với Ninh Tôn.
Nói cho cùng, với khuôn mặt đẹp trai như vậy, tổng điểm ấn tượng của anh ta cũng sẽ cao hơn những người bình thường rất nhiều.
Hứa Thanh Du sau đó chuyển sự chú ý của mình sang nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia này tên là Nam Nhạc, một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong ngành, người đã chụp ảnh bìa của nhiều nhân vật nổi tiếng hàng đầu.
Ninh Tôn nhanh chóng thương lượng, sau đó bắt đầu trang điểm, thay quần áo.
Toàn bộ quá trình này không lãng phí thời gian, nhưng cũng khiến Hứa Thanh Du ngồi ở đây có chút buồn ngủ.
Vừa rồi cô ấy vừa giật mình vì bị đánh thức bởi, rõ ràng là cô ấy không nghỉ ngơi đủ.
Bây giờ lại đang nhàn rỗi, nên cơn buồn ngủ của cô ấy lại ập đến.
Nhưng dù có buồn ngủ thế nào, cô cũng nhất định không thể ngồi đây mà ngủ.
Một trợ lý nhỏ bé lại ngủ trong khi Ninh Tôn đang làm việc, thật là không có quy tắc gì cả.
Vì vậy cô nhanh chóng đứng dậy, đi tới chỗ của Ninh Tôn và đứng ở đó.
Ninh Tôn nhìn qua bên đó, nhìn Hứa Thanh Du một chút, “Nếu mệt thì đi dạo một chút đi.”
Anh ấy nói với giọng nhẹ nhàng, đúng thật là dáng vẻ của một người bạn trai.
Hứa Thanh Du nói: “Không sao, em cứ ở đây xem cũng được.”
Ninh Tôn mỉm cười, “Nếu sớm biết như vậy thì chiều nay anh đã không cho em tới đây rồi, ở nhà ngủ một giấc cho khỏe.
Công việc ở đây cũng