Khi những tin tức của Ninh Tôn đang tràn lan trên mạng, Cố Tư và Lương Ninh Như đều là những kẻ hóng hớt.
Hai người ở cùng, soi kĩ tấm ảnh của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du.
Cố Tư chép miệng, “Nhìn kĩ bọn họ cũng xứng đôi lắm chứ.”
Lương Ninh Như cũng gật đầu đồng ý, “Dáng vẻ cũng được đấy chứ.
Mặt mũi của cô gái này khá thanh tú, dịu dàng.
Có lẽ đây là một cô gái tốt.”
Cố Tư thở dài, “Mong rằng cuối cùng hai người họ sẽ có một kết cục tốt đẹp.”
Lương Ninh Như cười nhạt nói, “Nhưng mà nghe Tự Chi nói chuyện tình của bọn họ chỉ là giả mà thôi.”
Cố Tư không cảm thấy đây là một chuyện lớn lao gì, “Rất nhiều chuyện không đúng sự thật như vậy cứ truyền mãi truyền mãi có lúc thành sự thật đấy.
Nhiều vở kịch cứ diễn như thế xong thành sự thật, cô cũng đừng chú ý những chi tiết nhỏ đó.”
Lương Ninh Như bỗng dưng bật cười, “Xem ra lời cô nói cũng đúng.
Nghe nói hai người họ còn sống chung với nhau nữa.
Đây cũng là một cơ hội tốt, họ có thể cùng nhau vun đắp tình cảm.”
Khi bọn họ nói đến đây, Trì Uyên từ nhà bếp mang ra một đĩa hoa quả, và Cố Tư cũng thuận miệng nói, “Đúng vậy, ở với nhau lâu thì chắc chắn náy sinh tình cảm, giống tôi với Trì Uyên vậy.”
Trì Uyên ngước mắt lên và liếc nhìn Cố Tư.
Những tia sáng lấp lánh trong mắt của anh ấy, Cố Tư lại không phớt lờ đi.
Sau đó, cô nhận ra rằng mình đã nói sai, dùng từ không chính xác.
Tên lưu manh Trì Uyên này, chắc hẳn là anh ta lại đang suy nghĩ đến việc đen tối nào đó nữa đây.
Lương Ninh Như bật cười khi nghe được lời nói của Cố Tư, sau đó hướng mắt về phía Trì Uyên, và thay đổi chủ đề khác, “Anh Trì vẫn chưa đi làm việc à, Ngày nào em cũng nghe Tự Chi nhà em nói mệnh của anh tốt thật.
“
Trì Uyên gật đầu, “Đúng thật là mệnh tốt.
Nhờ phúc của con trai anh, anh mới có thể an nhàn ở nhà.”
Cố Tư cũng ngưỡng mộ anh ấy vì anh ta lại nói ra những câu đó với dáng vẻ không biết xấu hổ.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.7
này không nghe lời mà gặp được Trì Uyên thì nó lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Có khi bà cụ cũng cười đùa với, bảo thằng nhỏ này khuôn mặt thật dễ thương.
Cả nhà đều dỗ dành, chiều chuộng nó.
Nó cũng không sợ ai, nhưng chỉ có duy nhất Trì Uyên nó mới chịu ngoan ngoãn.
Cho nên nó rất sợ Trì Uyên, tuổi còn nhỏ như vậy nhưng nó đã biết nên chọc ai và ai không nên chọc vào.
Cố Tư cũng không mắng chửi gì Trì Uyên cả, nên cô chỉ có thể hừ một tiếng.
Cô quay đầu nhìn Lương Ninh Như, và hướng ánh mắt xuống chỗ bụng của Lương Ninh Như, “Gần đây cô vẫn khó chịu hay sao?”
Khi nói về điều này, Lương Ninh Như chỉ có thể thở dài, “Khó chịu lắm, tôi cứ cảm giác giống như ói hết cả gan cả mật ra luôn đó.
Khoảng thời gian này không biết làm sao, cứ nửa đêm là tỉnh dậy ói, cứ lập đi lập lại.
Ngồi cả nửa đêm cũng không khỏe được.
“
Cố Tư gật đầu, “Tôi quá hiểu cô rồi.”
Sau đó, cô ấy tiện tay xoa cái bụng của Lương Ninh Như, “Mong rằng sau này cậu nhóc nhà cô có thể thương cô, ít quậy cô hơn.
Khi sinh thì có thể bớt đau hơn.”
Nhắc đến chuyện sinh con, Cố Tư nhớ lại cảm giác đau đớn đến mức muốn chết và cô không thể quên được cảm giác đó được.
Bọn họ đang nói chuyện thì Chương Tự Chi ở bên ngoài bước vào.
Anh ta vừa mới từ căn nhà tổ của nhà họ Chương chạy tới, liền bị ông già bắt về để răn đe.
Trước tiên, Chương Tự Chi bước đến giường của em bé.
Lúc này, thằng nhỏ đang ngủ, hai