Ở chỗ khác, Hứa Thanh Du đang giúp Ninh Tôn sắp xếp đồ đạc, đợi anh ta thảo luận với Nam Nhạc xong rồi cùng nhau rời đi.
Kết quả là không biết có phải những bức ảnh đã chụp có xảy ra vấn đề gì hay không.
Ninh Tôn và Nam Nhạc thảo luận một hồi lâu nhưng vẫn chưa xong.
Hứa Thanh Du dựa vào bàn trang điểm chờ đợi, lấy điện thoại ra.
Bên trên có tin nhắn của mẹ cô ấy.
Có vẻ lần trước gọi điện, cô ấy có thái độ không tốt nên lần này mẹ cô không điện thoại nữa, chuyển sang gửi tin nhắn.
Bà ấy cũng đọc tin tức trên Internet và chắc hẳn bà muốn hỏi Hứa Thanh Du xem chuyện đó có phải là sự thật không.
Bà Hứa cũng không tin rằng con gái bà có thể liên quan đến Ninh Tôn.
Dù sao bà ấy biết con gái mình mấy cân mấy lạng.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào tin nhắn một hồi lâu, có chút cáu kỉnh, cô ấy không trả lời.
Yêu cầu cô trực tiếp thừa nhận mình chính là bạn gái của Ninh Tôn, cô lại nói không được, nhưng không thể nói sự thật cho mẹ cô biết.
Nếu cô ấy nói với mẹ của cô thì chẳng khác gì nói ra sự thật với toàn thế giới này.
Không tới hai ngày, thì chuyện của cô ai cũng sẽ biết.
Hứa Thanh Du chỉ xóa tin nhắn đi, cất điện thoại và tiếp tục chờ đợi.
Khi Nam Nhạc thảo luận với Ninh Tôn, cả khuôn mặt của cô ta đều tràn ngập niềm vui.
Ninh Tôn không suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trong máy, “Tôi tin tưởng cô Nam.
Những bức anh mà lúc trước cô đã chụp tôi đã xem qua, tôi tin tưởng vào đôi mắt thẩm mĩ của cô.”
Nam Nhạc nở nụ cười, “Trên người anh có một khí chất rất bình tĩnh.
Tôi cũng muốn chụp được một bức ảnh có khí chất này, nhưng sợ rằng suy nghĩ của tôi và cậu không giống nhau nên tôi muốn hỏi ý kiến của cậu.”
Nhưng thật ra Ninh Tôn không có ý kiến gì cả, đối với những lần chụp ảnh như này anh cũng không quan tâm lắm.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.9
cũng không hiểu, lại còn vụng về.”
Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Nam Nhạc, “Nếu cô Nam không có chuyện gì nữa, thì tôi xin về trước.”
Nam Nhạc ừ một tiếng và nói: “Được rồi, anh đi đi.”
Ninh Tôn gật đầu với cô ấy và đi về phía Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du vội vàng nở một nụ cười và cố tạo ra vẻ nhìn rất ngọt ngào.
Ninh Tôn đi tới mang theo hộp trang điểm, “Xong rồi, đi thôi.”
Hứa Thanh Du đi theo Ninh Tôn ra ngoài, khi ra đến cửa, cô ấy không nhịn được nên đã quay lại nhìn Nam Nhạc.
Nam Nhạc đang nhìn xuống máy ảnh của mình, vẻ ngoài của cô ấy trở lại vẻ lạnh lùng như trước.
Hứa Thanh Du nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và đi theo Ninh Tôn.
Cô cảm thấy cảm giác của mình không sai, cũng không thể nói Nam Nhạc thích Ninh Tôn mà cô ấy chỉ có ấn tượng tốt với anh ta.
Mỹ nam đúng thật là mỹ nam, quả nhiên là hại chết con người ta.
Sau khi ra ngoài và lên xe, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn trực tiếp về nhà.
Hôm nay quay xong cũng chưa muộn, hôm nay bọn họ có thể nghỉ ngơi tốt.
Hứa Thanh Du về nhà nấu cơm, Ninh Tôn đi thay quần áo.
Tài xế đã về nhà rồi, không đi theo, Hứa Thanh Du chỉ nấu cơm cho hai người, nên tương đối đơn giản.
Ninh Tôn ra khỏi phòng, đi tới ngồi trên sô pha, mở tivi lên.
Sau khi Hứa Thanh Du nấu xong một món, anh ta quay lại và nhìn ra ngoài.
Ninh Tôn dựa vào sô pha không xem TV, cầm điện thoại cũng không biết đang xem cái gì, và miệng thì cứ cười.
Cảnh tượng này cũng khá đẹp.
Hứa Thanh Du cười thầm một mình, cô không biết trong tương lai ai lại may mắn có được Ninh Tôn.
Hứa