Mẹ Ninh ở lại nhà Ninh Tôn không quá nửa tiếng liền rời đi.
Hứa Thanh Du ở trong phòng bếp không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì.
Chỉ ngầm cảm thấy hai người họ hình như là cãi nhau.
Lúc mẹ Ninh đi, trên gương mặt không hề thể hiện ra một chút không vui vẻ nào, dáng vẻ giống như lúc bà ấy mới đến đây.
Người đến tuổi trung niên cái gì cũng thật giỏi, cái gì cũng có thể giấu được.
Ninh Tôn không tiễn bà, vẫn là Hứa Thanh Du đưa bà xuống lầu.
Mẹ Ninh nhìn Hứa Thanh Du, biểu cảm không mặn không nhạt: “Tôi nghe nói hoàn cảnh xuất thân của cô không tốt lắm.”
Hứa Thanh Du rất lạnh nhạt: “Đúng là không tốt lắm.”
Mẹ Ninh cười nói: “Được rồi,tôi cảm thấy hai đứa cũng không lâu được, mấy lời thừa tôi cũng không nói thêm làm gì.”
Bà ấy thật sự là thẳng thắn, muốn nói cái gì thì nói cái ấy, chẳng qua là Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn cũng không thật sự qua lại với nhau, vì vậy những lời này của bà cô ta cũng không để ý.
Chỉ là Hứa Thanh Du có chút đau đầu, nếu như sau này Ninh Tôn qua lại với một người bạn gái có thân phận không quá tốt, gặp mẹ chồng như này thật sự là ấm ức rồi.
Mẹ Ninh nói xong câu này thì đeo kính râm lên, nghênh ngang đi ra ngoài.
Hứa Thanh Du đứng tại chỗ đợi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của mẹ Ninh nữa thì mới quay người lên lầu.
Ninh Tôn đã quay về phòng, Hứa Thanh Du đứng ở phòng khách nghĩ một lúc, thật sự không có cách nào đi vào hỏi Ninh Tôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho nên đứng một lúc, cô ta cũng chỉ có thể quay về phòng của mình.
Vốn dĩ hôm nay Ninh Tôn dành ra một ngày để tiếp mẹ Ninh, bây giờ xem ra hình như căn bản không cần nữa rồi.
Hứa Thanh Du lấy menu mà trước đó Ninh Tôn đã đưa cho cô ra, lướt một lượt từ trên xuống.
Cô ta biết rõ khẩu vị của Ninh Tôn, mặc dù anh ta không kén ăn nhưng cũng có thích có ghét.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.17
Anh ta nhíu mày nhìn Hứa Thanh Du: “Còn sớm mà cô đã làm cơm trưa rồi sao?”
Hứa Thanh Du a một tiếng: “Không phải, tôi chuẩn bị một chút.”
Trên khuôn mặt Ninh Tôn nhìn không ra được vấn đề gì, anh ta hình như cũng không buồn bực.
Hứa Thanh Du tiếp tục làm công việc trong tay mình, mà bên kia Ninh Tôn cũng chậm chậm bước vào trong phòng bếp.
Anh ta hỏi: “Vừa rồi dưới lầu hai người nói gì vậy?”
Hứa Thanh Du cười: “Không có gì, mẹ anh ghét bỏ xuất thân của tôi, nhưng mà bà ấy cảm thấy chúng ta dù sao cũng không lâu dài được, cho nên cũng không cần nói lời thừa làm gì.”
Hứa Thanh Du thật cảm thất thú vị: “Tôi muốn nói với bà ấy là chúng ta chỉ giả vờ thôi, bảo bà ấy đừng lo lắng, nhưng mà nghĩ lại vẫn nên giữ lại bí mật thì tốt hơn.”
“Đừng nói với bà ấy, cái gì cũng không cần nói.” Ninh Tôn nói: “Sau này nếu như tôi không ở bên cạnh, nhìn thấy bà ấy thì cứ trốn đi.”
Hứa Thanh Du sửng sốt, ý cười trên mặt cũng thu lại.
Cô ta quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Tôn, cũng không hỏi nhiều: “Được, tôi biết rồi.”
Ninh Tôn vẫn đứng ở cửa bếp: “Về quan hệ của hai chúng ta, không cần giải thích với ai, mặc kệ người đó là gì của tôi.”
Nói xong câu đó Ninh Tôn không tự chủ được giải thích: “Bởi vì cho dù có quan hệ tốt với tôi, cũng có thể tính đoán tâm ý của tôi, cho nên ai cô cũng không nên tin.”
Hứa Thanh Du gật đầu, lần này không nhìn anh ta nữa: “Được, được, tôi biết