Tần Niên cùng Hứa Thanh Du ăn sáng xong, sau đó nhìn thời gian một chút: “Tớ phải ra ngoài gặp khách hàng đây.
Bạn thân yêu của tôi, cậu ở đây chờ tớ, hay là đi cùng tớ, sau đó đi dạo ở gần đấy.”
Hứa Thanh Du thật sự chẳng có chỗ nào muốn đi dạo, nhưng một mình ở khách sạn thật sự nhàm chán, vì thế cô cũng thay quần áo: “Tớ ra ngoài cùng cậu.”
Hai người sửa soạn xong xuôi, ra ngoài gọi xe.
Xe dừng lại ở cửa công ty khách hàng của Tần Niên, Hứa Thanh Du bước xuống: “Tớ đi dạo ở gần đây, sau đó cậu ở đây bàn bạc xong thì gọi điện thoại cho tớ, tớ tới đây tìm cậu.’
Tần Niên nói được, vẫy tay với Hứa Thanh Du, sau đó đi vào công ty kia.
Hứa Thanh Du đứng ở cửa do dự một hồi lâu, sau đó mới xoay người đi tới một hướng khác.
Cô không có nơi nào muốn đến, chỉ chậm rãi đi dạo.
Cứ như vậy qua một lúc lâu, Hứa Thanh Du xoay người nhìn xung quang, cô cũng không biết mình đã đi đến nơi nào, dù sao bên tay phải có một công viên nhỏ.
Cô quay lại đi vào trong công viên, tìm một cái ghế dài ngồi xuống.
Hôm nay trời trong nắng ấm, ánh nắng mặt trời đẹp vô cùng.
Hứa Thanh Du tựa lưng vào ghế dài chậm rãi ngửa đầu, cứ như vậy mà tắm nắng.
Khoảng chừng năm, sáu phút sau, cô đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Cô Hứa.”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên, chưa có người nào xưng hô với cô như vậy cả.
Cô vội vàng xoay người lại nhìn, sau đó đứng lên: “Cô Nam, không ngờ ở đây cũng gặp được cô.”
Người đến là Nam Nhạc.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.5
cũng nhớ kỹ.”
Hứa Thanh Du có chút bất ngờ như cũ, không nghĩ tới chị Thái còn đưa cho Nam Nhạc xem lịch trình của Ninh Tôn.
Hai người này, hẳn là quan hệ rất tốt nhỉ?
Nhà nhiếp ảnh như Nam Nhạc, theo lý thuyết bình thường, tai to mặt lớn đều mời không được.
Nhưng cô ta cứ một mực đồng ý chụp ảnh cho Ninh Tôn, có lẽ cũng thật sự là nhìn mặt mũi của chị Thái.
Ý cười trên mặt Hứa Thanh Du không thay đổi: “Xem ra quan hệ giữa cô và chị Thái rất tốt, lịch trình cũng đưa cho cô xem.”
Nam Nhạc không che giấu: “Đúng vậy, tôi và cô ấy đã quen biết rất nhiều năm rồi.
Trước đây cô ấy cũng tìm tôi chụp ảnh tạp chí cho người trong tay cô ấy, nhưng tôi không đồng ý, không liên quan gì cả, thật sự là những người đó không xứng.”
Nam Nhạc nói chuyện thật sự là chẳng nể nang gì, Hứa Thanh Du chậm rãi thu lại vẻ mặt, mày nhíu lại.
Cái gì gọi là không xứng?
Cái gì mới gọi là xứng đây?
Nam Nhạc cũng không muốn nói chuyện quá nhiều với Hứa Thanh Du, theo đó cô chỉ về một chỗ cách đó không xa: “Tôi phải qua đó chụp ảnh rồi.”
Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Được, cô làm việc đi.”
Nam Nhạc xoay người đi đến bên kia, Hứa Thanh Du mới nhìn thấy cách đó không xa có rất nhiều người đang chờ cô ta, đoán chừng là đoàn đội của cô.
Nhân vật nổi tiếng ra sân đều như vậy, Hứa Thanh Du cũng đã quen rồi.
Hứa Thanh Du lại ngồi lên ghế một lần nữa, nhưng có chút cố ý vô tình, ánh mắt liếc về phía Nam Nhạc.
Nam Nhạc cầm theo chiếc máy ảnh mà cô ta yêu thích, không ngừng chụp ảnh những cảnh vật phía xa xa.
Thỉnh thoảng còn có đội trợ lý hỗ trợ ánh sáng.
Cuộc sống của người ta sao lại tốt đẹp như vậy nhỉ.
Lấy bản thân mình so sánh với người ta, đúng là so không nổi.
Tuy nói người không phân biệt ba bảy loại, nhưng có đôi khi, có một số ngành nghề, người trong ngành thường muốn phân địa vị cao thấp như thế nào.
Giống như những lời Nam Nhạc vừa nói kia, cảm thấy mấy người đó địa vị thấp, không xứng