Ninh Tôn không muốn nhắc đến Hứa Thanh Du, vì vậy liền nói cô ba nhà họ Chương đã tìm cho mẹ Ninh một số tài nguyên.
Những tài nguyên này trước mắt đều chỉ là những vai diễn phụ, nhưng được lộ diện nhiều hơn một chút.
Ninh Tôn nói với mẹ Ninh, nếu biểu hiện của bà tốt, danh tiếng sẽ tăng lên, nhà đầu tư bên kia đồng ý, sau này cơ hội của bà sẽ càng nhiều.
Mẹ Ninh nghe đến điều này, trở nên vô cùng vui mừng: “Không sao, bây giờ có tài nguyên là được rồi, mẹ không xoi mói nhiều như vậy đâu.
Trước đây một cơ hội thật sự mẹ còn không có, bây giờ có thể để mẹ lộ diện đã không tồi rồi.”
Ninh Tôn vâng một tiếng: “Giới giải trí hiện giờ không giống như lúc mẹ còn trẻ, không thể tùy hứng như thế.
Bây giờ có hơi chút gió thổi cỏ lay thôi, tương lai sẽ dễ dàng bị phá hủy.”
Ninh Tôn do dự một chút, lại nói: “Hơn nữa có lẽ sau này mấy chuyện của mẹ và ba con sẽ bị người ta đào ra, mẹ tự mình chuẩn bị cho tốt đi, cũng tự mình nghĩ ra vài lí do thoái thác, đến lúc đó bị người ta hỏi đến, cũng biết ứng phó như thế nào.”
Mẹ Ninh cong môi: “Yên tâm đi, mấy chuyện này mẹ đều tính toán cả rồi.
Ninh Tôn cũng biết trước đây mẹ Ninh đã lăn lộn ở giới giới trí thời gian dài như vậy rồi, cũng không cần một người trẻ tuổi mới vào nghề như anh chỉ dẫn nữa.
Vì thế anh chỉ gật gật đầu: “Được rồi, không còn sớm nữa, mẹ nghỉ sớm chút đi.”
Mẹ Ninh ở bên kia nói: “Tiểu Hứa không ở chỗ con, mấy ngày nay con ăn uống thế nào bây giờ?”
Ninh Tôn quấy bát sủi cảo: “Như thế nào giống như không có cô ấy, con sẽ sống không được vậy.
Con cũng biết nấu cơm, hơn nữa bây giờ gọi đồ ăn bên ngoài thuận tiện như vậy, thật sự không ổn thì con gọi đồ ăn bên ngoài cũng được.”
Mẹ Ninh hừ một tiếng: “Ăn đồ bên ngoài cái gì? Đồ bên ngoài căn bản không có dinh dưỡng, đừng ăn nhiều.”
Nói xong bà lại tiếp tục nói thêm: “Như vậy đi, mấy ngày tới mẹ đến nấu cơm cho con.
Lần trước mẹ nấu ăn cho con, không phải cũng ăn được sao, coi như là có thể nuốt trôi đi.
Mấy ngày tới coi như mẹ chăm sóc con, dù sao bây giờ mẹ cũng không có việc gì, chờ đến khi Tiểu Hứa quay lại bảo cô ấy thay thế.”
Ninh Tôn cau mày: “Không cần, thật sự không cần đâu.
Đừng làm như con không thể tự mình lo liệu cuộc sống.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.3
suy nghĩ lại, lại giống như cái gì cũng chẳng muốn.
Anh chỉ ăn một nửa sủi cảo rồi rửa mặt đi ngủ.
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, anh nhìn chằm chằm trần nhà nửa ngày, cuối cùng lật người than thở một câu: “Phiền muốn chết.”
Rồi sau đó anh nhắm mắt lại thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau mẹ Ninh đã đến rồi.
Bà mua đồ ăn sáng ở bên ngoài, mang đến cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đi tới mở cửa, lại lảo đảo quay về phòng của mình.
Mẹ Ninh đặt đồ ăn sáng ở trên bàn ăn, đi tới gọi anh: “Trước tiên ăn đã, ăn xong rồi ngủ.
Bữa sáng nhất định phải ăn.”
Ninh Tôn nằm ở trên giường không muốn động đậy, tối hôm qua anh mơ mơ màng màng, căn bản không được nghỉ ngơi tốt.
Mẹ Ninh vẫn đứng ở cửa: “Nghe lời chút đi nào, đã lớn như vậy rồi, còn nằm lười trên giường.
Ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Ninh Tôn kéo chăn lên người mình: “Không muốn ăn.”
Mẹ Ninh nhìn chằm chằm Ninh Tôn một lúc lâu, cuối cùng vẫn là không tiếp tục gọi anh nữa, bà hâm nóng bữa sáng ở trong phòng bếp, sau đó đi ra ngồi trên ghế sopha.
Tuy Ninh Tôn mệt mỏi, nhưng ngay lập tức cũng không thể ngủ được.
Anh chờ một lát liền mở to mắt nhìn chằm chằm cửa sổ.
Hôm nay thời gian anh đi quay chương trình là buổi sáng, không cần vội lắm.
Thường ngày nếu như là Hứa Thanh Du, thời gian này sẽ không gọi anh, cô chỉ tự mình thức dậy