Sáng hôm sau, Hứa Thanh Du dậy rất sớm, tắm rửa sạch sẽ, sau đó xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Tần Niên đợi cô ấy quay lại mới tỉnh dậy.
Hứa Thanh Du cầm điện thoại kiểm tra thời gian, vừa xem vừa nói: “Cháo bí đỏ yêu thích của cậu này, dậy ăn đi, còn nóng.”
Nói xong, cô đứng hình và nhìn thấy nhật ký cuộc gọi từ đêm qua.
Cô ấy lại nói chuyện với Ninh Tôn hơn một tiếng.
Hứa Thanh Du không nhớ gì cả.
Có lẽ là vì tối qua ngủ quá ngon, nên đã quên chuyện này đi
Bây giờ khi cô nhìn thấy nhật ký cuộc gọi, thì cô đã nhớ lại tất cả.
Đúng vậy, tối hôm qua cô ấy đã gọi điện cho Ninh Tôn, và anh ấy cùng cô nói chuyện rất lâu.
Hứa Thanh Du chậm rãi cau mày, từng chút một nhớ lại mọi chuyện đêm qua.
Cô đưa tay lên vỗ trán, tự hỏi lúc đó mình đang nghĩ gì.
Dù không nói gì vượt quá ranh giới, cô vẫn cảm thấy hơi chạnh lòng khi nghĩ đến điều đó.
Hôm qua cô say, giờ nghĩ lại, cô cảm thấy trạng thái hưng phấn của mình đêm qua có chút bất thường.
Trí nhớ của Tần Niên tốt hơn Hứa Thanh Du, “Đúng rồi, tối nay chúng ta phải đi ăn cơm với Ninh Tôn, đừng quên.”
Hứa Thanh Du chậm rãi ngước mắt nhìn Tần Niên, “Cậu yên tâm đi, mình không quên đâu.
Mình sẽ không làm chậm trễ việc cậu gặp Ninh Tôn đâu.
“
Tần Niên cười và đi ra khỏi giường, đi về phía phòng tắm, “Xem cậu nói kìa cứ làm như kiểu mình với anh ta mới là một cặp ấy.”
Hứa Thanh Du và Tần Niên ăn sáng xong rồi một người đi một nơi.
Tần Niên đi làm việc.
Hứa Thanh Du đi dạo một chút rồi mới đi đến địa chỉ mà Tống Kình Vũ gửi cho mình.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.19
lẽ anh ta không ngờ đó là một cô gái trẻ như vậy.
Thái độ của anh ta đối với Hứa Thanh Du rất tôt, “Là cô Hứa phải không? Mời cô đi theo tôi.”
Hứa Thanh Du có một chút thận trọng, và đi theo trợ lý vào trong thang máy.
Cô cẩn thận hỏi: “Xin hỏi anh Tống bây giờ có bận không?”
Trợ lý mỉm cười, “Không quá bận, hiện tại không có việc gì, anh ấy đang đợi cô.”
Hứa Thanh Du gật đầu, mỉm cười lịch sự và không nói gì.
Họ đi đến tận văn phòng của Tống Kình Vũ, văn phòng của Tống Kình Vũ rất rộng, trang trí đơn giản, không có gì rườm rà.
Tống Kình Vũ đang ngồi sau bàn làm việc mang bộ vest và đôi giày da.
Anh ta nhìn vào máy tính, không biết đang phân tích cái gì, khẽ cau mày.
Hứa Thanh Du bước tới, “Xin chào.”
Tống Kình Vũ ngẩng đầu nhìn cô, “Ngồi đi.”
Sau khi nói xong, anh lại nhìn chằm chằm vào máy tính một lúc rồi mới nhìn đi hướng khác.
Hứa Thanh Du thật thà như một học sinh, chống tay lên chân và ngồi thẳng lưng.
Tống Kình Vũ bị dáng vẻ của cô chọc cười, “Trông tôi đáng sợ vậy à? Sao cô lại căng thẳng như vậy?”
Hứa Thanh Du cũng không ngại ngùng gì, “Tôi chưa bao giờ đến một nơi cao cấp như vậy.”
Tống Kình Vũ chắp tay trên bàn, “Trước tiên hãy nói chuyện chính đi, trước tiên hãy nói với tôi suy nghĩ của cô về vấn đề đầu tư.”
Ý tưởng ư, Hứa Thanh Du không có ý tưởng nào cả, ý tưởng của cô ấy là kiếm tiền.
Miễn anh ta có thể kiếm tiền là được.
Nhưng nhất định cũng không thể nói như vậy, nói thẳng quá, nghe không được tốt cho lắm, làm như vậy sẽ khiến anh ta nghĩ cô có chút nông cạn.
Hứa Thanh Du xoa tay lên chân, “Chuyện này tôi không biết nhiều cho lắm.
Nhưng tôi không có nhiều tiền, nên tôi chỉ muốn tìm một cái vừa vừa thôi cũng được.”
Tống Kình Vũ đã gặp nhiều người giả dối.
Nhưng một người thật thà như Hứa Thanh Du thì anh cũng hiếm gặp được trong cuộc sống này.
Tống Kình Vũ gật đầu, “Được rồi, vừa hay trong tay