Hứa Thanh Du ban đầu có chút thận trọng với Tống Kình Vũ, nhưng sau khi nói chuyện một hồi, lớp phòng bị của cô cũng dần buông xuống.
Tống Kình Vũ có vẻ bề ngoài rất cao ngạo, lãnh đạm.
Vậy nhưng, trò chuyện rồi mới biết, anh ta cũng có khiếu hài hước, thỉnh thoảng lại nói vài câu sâu sắc mang triết lý cuộc sống.
Hứa Thanh Du cảm thấy khá thoải mái khi trò chuyện với anh ta, câu được câu chăng cũng nghe ra một chút thâm ý về xã hội này.
Tống Kình Vũ buổi sáng nay không bận lịch trình gì nên dành một thời gian dài để tiếp đãi Hứa Thanh Du, sự nhiệt tình ấy làm Hứa Thanh Du cảm thấy hơi xấu hổ.
Hai người nói chuyện rất lâu, cuối cùng cô ngượng ngùng nói: “Không biết buổi trưa anh Tống có rảnh không, tôi có thể mời anh ăn cơm không, làm tốn nhiều thời gian của anh như vậy, tôi ngại quá!”
Tống Kình Vũ có vẻ hơi do dự.
Sau một lúc, cuối cùng anh ta cũng gật đầu: “Cũng được, tôi chỉ có buổi trưa là có chút thời gian rảnh.” Câu trả lời của anh ta khiến Hứa Thanh Du ngạc nhiên.
Cô vốn định chỉ mời cơm theo phép lịch sự, coi như đền đáp khoảng thời gian anh ta bỏ ra để tiếp chuyện cô, không ngờ Tống Kình Vũ vậy mà trực tiếp đồng ý.
Hứa Thanh Du lập tức nở một nụ cười tươi tắn: “Chỉ là tôi không biết anh thích ăn kiểu đồ ăn gì.
Phải làm phiền anh chọn giúp một nhà hàng để chúng ta có một bữa trưa hoàn hảo rồi.”
Tống Kình Vũ liếc nhìn đồng hồ một chút rồi đáp lại: “Chuyện này đâu có gì phức tạp.
Vậy chúng ta đi thôi.”
Hứa Thanh Du đứng dậy, đi theo Tống Kình Vũ ra khỏi văn phòng, những người đang làm việc tai phòng chung bên ngoài đều trộm nhìn họ với vẻ thắc mắc.
Nói là nhìn trộm nhưng cũng không đúng lắm, chẳng có ai nhìn trộm lộ liễu như họ cả, Hứa Thanh Du không cần nhìn cũng có thể nhận ra đủ mọi loại ánh mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng cô.
Vì vậy, mặt cô không tự chủ được mà dần dần hồng lên.
Loại cảm giác này đặc biệt không thoải mái, giống như đột nhiên xông vào một thế giới không thuộc về mình, sau đó bị mọi người xung quanh quây lại nhìn với ánh mắt kì lạ như một sinh vật lạ vậy.
Mặc dù những người này đều bí mật theo dõi bước chân họ, nhưng chắc chắn không phải vì thân phận của cô, mà là Tống Kình Vũ, bọn họ vẫn rất tò mò về anh ta.
Hứa Thanh Du và Tống Kình Vũ đi cạnh nhau, thỉnh thoảng anh ta quay đầu lại nói vài câu với cô, trông họ rất tự nhiên như đã quen nhau từ lâu.
Hai người ra khỏi công ty của Tống Kình Vũ và lên xe của anh.
Hứa Thanh Du không hỏi Tống Kình Vũ sẽ đi đâu, mà yên tâm chờ đợi sự sắp xếp của anh ấy.
Tống Kình Vũ thấy cô không hỏi, cũng không chủ động nhắc tới mà trực tiếp khởi động xe.
Tống Kình Vũ chỉ nhắc đến Ninh Tôn sau khi xe đã lăn bánh được một đoạn đường, anh ta không phải là loại người hay quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, nên chỉ hỏi về lịch trình gần đây của Ninh Tôn đã kín chưa.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.1
quay cũng khá mệt, Vì vậy, trước khi tiếp tục nhận dự án tiếp theo, tốt nhất là cứ nghỉ ngơi cho thật khỏe đã!”
Tống Kình Vũ đồng cảm sâu sắc về vấn đề này: “Điều tôi ghét nhất lúc đi quay là họ trang điểm cho tôi quá đậm, một người đàn ông khí chất ngời ngời như tôi mà lần nào đi diễn họ cũng trát cho cả tấn bột phấn trên mặt.
Lớp trang điểm dày đến nỗi tôi chỉ ngửi mùi cũng đã thấy gai cả người.”
Hứa Thanh Du không thể nhịn được mà bật cười haha: “Trang điểm một chút vẫn có thể chấp nhận được, chỉ sợ thợ trang điểm hăng say vẽ thành diễn viên tuồng thôi.”
Tống Kình Vũ đợi đèn đỏ qua rồi khởi động xe, xúc động nói: “Có lẽ là do tôi là trai thẳng nên không thích trang điểm một tí nào, tôi thấy nhan sắc của tôi cũng khá ổn rồi mà.”
Sau khi Tống Kình Vũ nói xong những lời này, Hứa Thanh Du không thể phản bác gì thêm nữa.
Bởi vì Ninh Tôn mỗi lần tham gia bất cứ chương trình nào đều phải trang điểm.
Cũng may Tống Kình Vũ như vậy thở dài một hơi, cũng không có nói sâu về chuyện này, xe chạy một đoạn đường khá dài, cuối cùng chậm rãi dừng ở cửa một quán cơm gia đình nho nhỏ.
Hứa Thanh Du nhìn bên ngoài quán cơm, âm thầm thở phào, có vẻ như chi phí bữa ăn này cũng sẽ không khiến cô tan nát cõi lòng.
Hứa Thanh Du cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, đi theo Tống Kình Vũ xuống xe.
Người phục vụ trong nhà hàng hiển nhiên quen biết Tống Kình Vũ, vừa nhìn thấy anh ta đi vào liền nhiệt tình chào hỏi: “Anh Tống, hôm nay chỉ có hai người sao?”
Tống Kình Vũ gật đầu, “Ừ, chỉ có hai người thôi.”
Người phục vụ vội vàng dẫn Tống Kình Vũ và Hứa Thanh Du