Sau khi chơi hết ván game, Ninh Tôn nói anh không chơi nữa, muốn nghỉ ngơi sớm.
Hứa Thanh Du cũng không có ý kiến gì, chơi thêm với Tần Niên một ván nữa.
Bây giờ Ninh Tôn không còn ở đây nữa, giọng nói của Tần Niên cũng trở nên lớn hơn nhiều, “Cậu xem, tớ mới trêu hai người có vài câu mà anh ấy đã xấu hổ bỏ chạy rồi.”
Ninh Tôn xẩu hổ ư? Hứa Thanh Du cảm thấy, trông anh có vẻ giống như đang khó chịu hơn.
Cô không có cách nào danh chính ngôn thuận bảo Tần Niên ngừng trêu chọc cô và Ninh Tôn, có một số chuyện cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Mối quan hệ giữa cô và Ninh Tôn tuyệt đối không thể để bị mọi người phát hiện, nó sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của Ninh Tôn.
Cô đã nhận tiền của anh rồi vậy thì nhất định phải có đạo đức nghề nghiệp.
Hai người các cô chơi game thêm một lúc nữa, dần dần cảm thấy hơi chán, vì vậy Hứa Thanh Du đứng dậy hoạt động khớp vai của mình, nói, “Ra ngoài đi dạo một vòng gần đây không? Nếu như chúng ta dành toàn bộ thời gian rảnh của mình ở khách sạn sẽ rất lãng phí.”
Tần Niên cũng cảm thấy như vậy, cô ấy ném điện thoại lên sô pha, đứng dậy đi vào phòng tắm, “Tớ cũng cảm thấy bọn mình quá lười, thanh xuân phơi phới thế kia mà lại nằm ở đây chơi game, đúng là phí phạm cuộc đời.”
Tần Niên đi rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo khác, cùng Hứa Thanh Du rời khỏi khách sạn.
Thật ra Hứa Thanh Du cũng không có nơi nào muốn đi, nhưng cô lại càng không thích bản thân vùi mình trong khách sạn hơn.
Thế là cô cùng với Tần Niên đi đến một trung tâm thương mại gần đó, trước trung tâm mua sắm có một khoảng đất rất lớn, có thể xem như quảng trường, hiện tại vô cùng náo nhiệt.
Hầu như đều là các ông cụ bà cụ dắt theo lũ trẻ đến quảng trường chơi.
Có người khiêu vũ, có người ca hát.
Còn có những đứa trẻ cầm bóng bay chạy xung quanh.
Hứa Thanh Du và Tần Niên mỗi người mua một ly kem, vừa ăn vừa đi dạo phố, vô cùng hưởng thụ.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.4
hai cô bé kia nhận ra cậu rồi không?”
Hứa Thanh Du bật cười, “Hẳn là không đâu, sao bọn họ nhận ra tớ được, khuôn mặt của tớ khá phổ biến.
Ngay cả khi tớ đến trước mặt bọn họ, nói bản thân chính là bạn gái của Ninh Tôn, chưa chắc bọn họ đã tin.”
Tần Niên bị cô chọc cho bật cười, “Tự tin lên, Ninh Tôn thích cậu đến mức thần hồn điên đảo, mới rời xa cậu có hai ngày đã nhớ cậu đến phát điên, sao cậu lại chẳng có chút lòng tin nào với bản thân vậy?”
Lại nữa rồi.
Hứa Thanh Du quyết định không trả lời, cho dù cô có nói gì đi nữa, phỏng chừng Tần Niên cũng sẽ nhắc đến Ninh Tôn cho mà xem.
Hứa Thanh Du và Tần Niên tiếp tục đi dạo phố, không ngờ được rằng hai cô bé kia vẫn đi theo bọn họ, thậm chí còn cầm điện thoại quay Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du dừng lại, quay đầu nhìn hai cô bé, sắc mặt nói tốt cũng không tốt, nói xấu cũng không xấu.
Hai cô bé kia cũng biết hành động của mình đã bị phát hiện, thế nhưng thay vì cất điện thoại của mình đi, thì bọn họ lại tiến đến gần Hứa Thanh Du, chĩa thẳng camera vào mặt cô, “Cô chính là Hứa Thanh Du, trợ lí của Ninh Tôn có phải không?”
Hứa Thanh Du còn chưa kịp trả lời thì Tần Niên ở bên cạnh đã lên tiếng, “Các bạn là ai vậy?”
Hai cô bé làm như không thấy Tần Niên, tiếp tục nói chuyện với Hứa Thanh Du, “Trông cô cũng bình thường thôi, hoàn toàn không xứng với Ninh Tôn, cô không biết tự nhìn lại chính mình sao, cô có biết rằng cô ở bên anh ấy sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ấy không, đừng quấn lấy anh ấy nữa.”
Hứa Thanh Du không nhịn được bật cười, “Vậy cô lấy tư cách gì để nói chuyện với tôi như thế? Cô quen Ninh Tôn ư? Cô nghĩ mình là ai mà có quyền nhúng tay vào chuyện của anh ấy? Hay là cô hiểu rất rõ về công việc của Ninh Tôn, có dự định muốn hợp tác với anh ấy?”
Nói xong Hứa Thanh Du mới nở một nụ cười chế giễu, “Nếu không thì tại sao tự nhiên cô lại xen vào việc của người khác để làm gì?”
Hẳn là cô bé kia cũng không nghĩ tới việc Hứa Thanh Du sẽ trực tiếp mắng mình, có phần bực bội, “Làm sao mà Ninh Tôn có thể thích một người có tính tình như cô được nhỉ? Chắc hai người là giả, cố ý tạo tin đồn thôi có đúng không?”
Hứa Thanh Du vẫn giữ nguyên nụ cười, sao mà đoán chuẩn quá vậy, cũng chẳng sao cả, giả thì giả thôi.
Tần Niên đứng bên cạnh không nhịn được nữa, “Cô có