Ninh Tôn đưa bình trà đang đặt ở một bên cho Hứa Thanh Du đổ nước, đồng thời mở miệng: “Tôi đã nhắc việc này với chị Thái, bên phía công ty nói sẽ đưa ra tuyên bố ngay lập tức, mặc dù chuyện không lớn, nhưng bên phía tôi nhất định phải bày tỏ thái độ, dẫn dắt dư luận một chút, yên tâm đi, sẽ không khiến cô chịu uất ức.”
Tần Niên ngồi ở một bên, nhìn Hứa Thanh Du một chút, khóe miệng nhếch lên, mang theo chút trêu chọc.
Cô đợi Ninh Tôn nói xong mới nói: “Cậu xem, tớ đã nói Ninh Tôn nhất định sẽ bảo vệ cậu, đợi sau khi anh ấy thanh minh, thì hai người phụ nữ kia thật sự là tự vả mặt mình.”
Cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra, đứng ra bênh vực kẻ yếu vì Ninh Tôn, công kích bạn gái nhà người ta.
Quả thật là quá coi trọng bản thân mình, ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười.
Mẹ Ninh đang ở bên cạnh cũng mở miệng: “Loại chuyện này không cần phải để trong lòng, làm trong giới giải trí sẽ thường xuyên gặp phải, nghĩ thoáng một chút.”
Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn nhìn nhau một chút liền gật gật đầu: “Vâng, cháu không đặt ở trong lòng ạ.”
Vài người lại nói chuyện luyên thuyên một lúc, người phục vụ liền bưng thức ăn vào.
Đúng lúc này, di động của Hứa Thanh Du cũng rung lên hai lần, cô vội vàng lấy ra xem một chút, có hai tin nhắn mới chưa đọc.
Ninh Tôn cũng chú ý đến hành động của Hứa Thanh Du, hai người ngồi rất gần, khóe mắt Ninh Tôn hơi đảo qua, liền nhìn thấy thứ trên màn hình di động.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.7
Tần Niên hơi kinh ngạc: “Nghe điện thoại liền ở đây nghe đi.”
Hứa Thanh Du không nói chuyện, cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Ninh Tôn bưng chén trà ở trước mặt lên nhấp một ngụm, khóe miệng khẽ cong lên: “Chắc là nói một chút vấn đề riêng tư.”
Tần Niên cau mày: “Có chuyện gì riêng tư của cậu ấy mà chúng ta không thể nghe được.”
Ninh Tôn không tỏ rõ ý kiến: “Ai biết được.”
Hứa Thanh Du ra khỏi cửa, hít thở sâu hai hơi mới nghe điện thoại, sau đó nói một câu: “Ngài Tống.”
Giọng nói của Tống Kình Vũ mang theo ý cười: “Có làm phiền cô không?”
“Không có không có, tôi không có việc gì.” Sau khi nói xong Hứa Thanh Du lại nói: “Tin nhắn mà anh vừa gửi cho tôi tôi đều đã đọc rồi, hai hạng mục đều không tồi, nhưng tôi không hiểu cho lắm, cho nên anh cảm thấy cái nào tốt hơn thì trực tiếp chọn cái đó, sau đó tôi sẽ chuyển tiền qua cho anh.”
Tống Kình Vũ có chút cảm khái: “Cô gái này thật sự đối với tôi không có chút bố trí phòng vệ nào, tôi cũng không biết nên nói cô thành thật hay là nói cô ngốc nghếch nữa.”
Hứa Thanh Du mỉm cười: “Vậy nghĩ theo hướng tốt một chút đi, đó là tôi tương đối thành thật.”
Tống Kình Vũ bật cười ha ha hai tiếng, xem ra thật sự bị cô chọc cười.
Anh theo sau nói: “Được được được, cô đã tin tưởng tôi như vậy, nếu tôi không để cho cô kiếm tiền thì sẽ có lỗi với cô.”
Hứa Thanh Du cũng hơi muốn cười, cô cảm nhận được, Tống Kình Vũ chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ cô.
Nếu không thì dựa vào giá trị con người của anh, dạng gì nhà đầu tư mà tìm không được, cần gì phí tâm phí lực vì một người đầu tư nhỏ nhoi như cô đây chứ.
Hứa Thanh Du theo sau nói: “Nếu thật sự kiếm được tiền, tôi mời anh ăn một bữa thật lớn.”
Tống Kình Vũ ngay lập tức đáp lại một chút: “Được, thế tôi sẽ chờ bữa tiệc lớn của cô.”
Hai người cũng đã nói nhiều như vậy, sau đó liền cúp máy.
Hứa Thanh Du có chút vui vẻ, lúc bước vào phòng cầm điện thoại còn khẽ hát.
Tần Niên thấy thế liền “ối” một tiếng: “Nhóc con này nghe điện thoại của ai thế, mà vui vẻ thế này.”
Ninh Tôn ngước mắt lên nhìn Hứa Thanh Du một chút nhưng không nói chuyện.
Hứa Thanh Du đi tới ngồi xuống, đặt úp điện thoại trên bàn, nhìn xung quanh: “Mọi người nhìn tôi làm gì, ăn cơm đi chứ.”
Mẹ Ninh dẫn đầu mở miệng: “Điện thoại của ai vậy? Còn phải vụng trộm ra ngoài nghe máy, sau khi trở lại liền vui vẻ như vậy.”
Hứa Thanh Du cau mày, cái gì gọi là vụng trộm nghe máy, cô rất quang minh chính đại mà.
Hứa Thanh Du trực tiếp nói: “Là Tống Kình Vũ, anh ấy nói chuyện đầu tư với cháu, gần như mọi việc đều đã thương lượng ổn thỏa rồi.”
Tần Niên đang ngồi bên cạnh nhướng mày: “Thương lượng ổn thỏa rồi? Tốc độ nhanh vậy, ngài Tống này làm việc tốt đấy.”
Hứa Thanh Du gật đầu: “Anh ấy đúng thật là một người rất đáng tin cậy,