Ba người ở trong rạp chiếu phim, chờ đến khi đèn tắt rồi, lúc màn hình lớn bắt đầu chiếu đoạn mở đầu, Hứa Thanh Du liền mơ hồ cảm thấy sai lầm rồi.
Không nên đến xem phim điện ảnh này.
Người ở sảnh chiếu phim tuy không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là những đôi tình nhân.
Ví dụ như chỗ ngồi trước mặt cô là một đôi người yêu, đèn vừa tắt, hai người liền ôm lấy nhau.
Ánh sáng của màn hình lớn tuy rằng không quá sáng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng được hành động của hai người đó.
Chỉ cần nhìn qua cô cũng biết hai người đó đang hôn nhau.
Hứa Thanh Du có hơi lúng túng, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Bọn họ mua ba chỗ ngồi cạnh nhau, ban đầu cô muốn để mẹ Ninh ngồi ở giữa, nhưng mẹ Ninh lại bảo cô ngồi ở giữa, bên trái là Ninh Tôn.
Hình ảnh cô nhìn thấy khẳng định là Ninh Tôn cũng đã nhìn thấy, vì thế Hứa Thanh Du lại càng cảm thấy lúng túng.
Ninh Tôn ngồi ở vị trí của mình, hành động vẫn chưa hề thay đổi.
Hứa Thanh Du không biết Ninh Tôn có cảm giác gì, rất có thể cũng giống cô, đều cố gắng giả bộ bình tĩnh.
Phía sau có một đôi yêu nhau đang ngồi, phim mới bắt đầu chiếu chưa đến một phút đồng hồ, hai người đó đã thì thầm to nhỏ, nói mấy lời ân ái.
Thật ra bên cạnh không có người nào khác, vì thế giọng nói của hai người lại càng vô cùng rõ ràng.
Hứa Thanh Du mím môi, chỉ có thể tiếp tục giả ngốc, coi như cái gì cũng chưa hề xảy ra.
Có thể là đã qua năm sáu phút, đôi tình nhân phía sau cũng hôn nhau, âm thanh còn rất lớn.
Hứa Thanh Du ngồi nghiêm chỉnh, không biết vì sao, lại cảm thấy vô cùng chột dạ.
Rõ ràng làm ra mấy hành động không đứng đắn là mấy người đó, nhưng lại giống như cô mới là người không đúng.
Ban đầu, mọi sự chú ý của mẹ Ninh đều ở trên màn hình lớn, qua một lát mới nhận ra điều không thích hợp.
Bà quay đầu nhìn xung quanh, sau đó hạ thấp giọng nói, tấm tắc vài tiếng.
Lời của bà là nói cho Hứa Thanh Du nghe: “Mấy người trẻ tuổi này, tình cảm thật là tốt.”
Hứa Thanh Du không biết nên nói gì, không có cách nào phản bác, càng không có cách nào hùa theo lời nói của bà.
Lúc này Ninh Tôn ở bên cạnh cũng di chuyển một chút, thay đổi tư thế.
Anh cách xa hai người phía sau, dựa lại gần đây, rất rõ ràng là anh cũng chịu không nổi nữa.
Anh làm ra hành động này, Hứa Thanh Du liền cảm thấy không được tự nhiên.
Bởi vì Ninh Tôn dựa gần tới chỗ cô, khoảng cách của hai người quá gần rồi.
Trong phim lại diễn một vài đoạn ngọt ngào, nam chính nữ chính thỉnh thoảng cũng ôm hôn nhau vài lần.
Hứa Thanh Du âm thầm hít sâu một hơi, thật sự là sai lầm rồi.
Bọn họ có chỗ nào thích hợp đến xem loại phim này chứ.
Xung quanh đều có người ngồi, chẳng qua mấy đôi tình nhân này hẳn là không phải đến đây để xem phim.
Có thể chỉ là đến để tìm kiếm sự kích thích khi ở đây thôi.
Mẹ Ninh ở bên cạnh xem phim một lát liền ngó nhìn xung quanh, sau đó lắc đầu chậc chậc mấy tiếng.
Bà dường như chẳng hề có chút lúng túng nào, còn cảm thấy vô cùng thú vị.
Nhưng Hứa Thanh Du cảm thấy cả người từ trong ra ngoài đều không thoải mái, nhất là bên cạnh còn có Ninh Tôn.
Cứ nhịn như vậy gần mười phút, Hứa Thanh Du chịu không nổi nữa, chậm rãi đứng dậy: “Cháu đi toilet một chút.”
Mẹ Ninh a một tiếng, nhường cho cô một chỗ.
Hứa Thanh Du từ sảnh chiếu phim ra ngoài, đi nhà vệ sinh rửa tay, sau đó liền ôm bả vai dựa vào bồn rửa tay.
Cô đến đây là muốn giải quyết vấn đề, chứ không phải ở đây nuôi dưỡng tình cảm nam nữ.
Trước đó cô đã gửi tin nhắn cho chị Thái rồi, nói mình và Ninh Tôn đã về ở cùng nhau, hỏi cô tiếp theo làm như thế nào.
Chị Thái không nói rõ phải làm cái gì, chỉ bảo cô chờ tin tức, nhưng bây giờ ở loại tình huống này, cô làm sao có thể yên tâm chờ đợi tin tức.
Đứng ở đây một lúc, Hứa Thanh Du lại ra khỏi nhà vệ sinh, kết quả vừa ra ngoài liền nhìn thấy Ninh Tôn đang đứng ở cửa sảnh chiếu phim.
Ninh Tôn dựa lưng vào tường, hai tay đút vào túi, đầu hơi cúi xuống.
Quả nhiên anh cũng chịu không nổi.
Hứa Thanh Du dừng lại một lát, cuối cùng vẫn là đi đến chỗ anh.
Đi đến hơi gần một chút, Ninh Tôn liền nghe thấy tiếng, nghiêng đầu nhìn qua.
Vẻ mặt anh vô cùng bình thản: “Nhìn không nổi?”
Hứa Thanh Du hỏi lại: “Anh cũng chịu không nổi?”
Ninh Tôn cười giễu một tiếng: “Ban đầu tôi cũng đâu muốn tới đây xem