Mẹ Ninh đợi bộ phim chiếu rạp kết thúc, bà ấy mới ra ngoài.
Bên ngoài, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đang ngồi dựa vào ghế, ai chơi điện thoại nấy.
Mẹ Ninh đi ra tìm hai người họ, sau đó cười đến gần, “Mẹ phát hiện là xem người khác yêu nhau còn thú vị hơn xem phim chiếu rạp nhiều.”
Hứa Thanh Du có chút muốn cười, “Những người đó có thấy bác đang nhìn lén họ không?.”
Mẹ Ninh ngồi ở bên cạnh cô ấy, “Bọn họ đâu có tâm tư nào mà nhìn bác chứ, bọn họ chỉ chú ý đến đối phương thôi.”
Ninh Tôn có chút bất lực, “Nếu như mấy người đó mà biết mẹ nhìn lén bọn họ thì chắc chắn mẹ sẽ bị ăn đánh cho mà xem.”
Mẹ Ninh hừ một tiếng nhẹ, “Mấy người đó ở trong chỗ cộng đồng lại làm những hành động làm cay mắt mẹ.
Mẹ đã không phản ứng rồi, bọn họ còn có mặt mũi gì mà dám chỉ trích mẹ chứ.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Ninh Tôn cũng không tán thành của bà ấy lắm, “Nhưng dù sao thì hành động đó của mẹ rất không lịch sự.”
Mẹ Ninh kéo Hứa Thanh Du tới, “Có cách nào tốt hơn chứ, mẹ rất muốn xem hai đứa ân ái, nhưng hai đứa lại không.
Không còn cách khác nên mẹ chỉ có thể đi xem người khác yêu nhau thôi.”
Hứa Thanh Du vô thức ngước mắt lên liếc nhìn Ninh Tôn, Ninh Tôn cũng đang nhìn cô, và hai người cũng đồng thời dời tầm mắt đi.
Ninh Tôn chuyển chủ đề nói sang chuyện khác, “Còn có chỗ nào muốn đi nữa không, cũng tiện đường, dù sao cũng còn sớm mà.”
Mẹ Ninh gãi gãi cằm, “Thật sự thì mẹ cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đi.”
Sau đó bà ấy quay sang nhìn Hứa Thanh Du, “Con có chỗ nào muốn đi không?”
Hứa Thanh Du cũng lắc đầu, “Dạ không.”
Mẹ Ninh suy nghĩ một hồi, bọn họ xem một bộ phim chiếu rạp cũng mất gần hết thời gian, nên nói: “Vậy thì chúng ta đi ăn, rồi sau đó về nhà.”
Sau khi coi xong bộ phim thì đã qua thời gian ăn trưa.
Bây giờ thời điểm này cũng không sớm không muộn, cũng có thể tránh được đông người.
Ninh Tôn gật đầu, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Có nhiều nhà hàng khác nhau ở tầng dưới, sau đó bọn họ đi thang máy xuống dưới.
Mẹ Ninh chỉ vào một nhà hàng chuyên làm các món ăn Tứ Xuyên, “Ở đó ít người, chúng ta đến đó đi.”
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không có phản đối, bọn họ hạ chiếc mũ xuống thấp rồi vào nhà hàng.
Không có nhiều người, nhân viên phục vụ tiếp đón nhiệt tình.
Như nhà hàng trong trung tâm thương mại này không có phòng riêng, vậy nên họ chỉ có thể tìm một góc để ngồi xuống.
Gọi món xong, Ninh Tôn đưa thực đơn cho Hứa Thanh Du, “Nhìn xem cô muốn ăn gì?”
Mẹ Ninh đang ngồi bên cạnh Hứa Thanh Du, cầm trên tay tờ thực đơn, vốn dĩ hai người họ có thể cũng nhau xem và gọi món.
Nhưng Hứa Thanh Du lại ngước mắt nhìn lên Ninh Tôn.
Ninh Tôn đang nhìn chằm chằm vào cô ấy với một vẻ mặt rất nghiêm túc.
Vì vậy Hứa Thanh Du do dự một lát, rồi lấy tờ thực đơn từ tay của Ninh Tôn.
Trong lúc lấy tờ thực đơn, cô ấy đã có chút đề phòng, vì sợ Ninh Tôn sẽ giở trò giống lần trước, vậy nên khi lấy cô đã dùng lực mạnh một chút
Cũng may, lần này Ninh Tôn không trêu chọc cô nên anh đã buông tay.
Thực ra, Hứa Thanh Du không đói.
Lúc nãy mẹ Ninh đã đã mì cho cô ăn, nên bây giờ cô còn no căn bụng.
Nhưng cô vẫn đọc lướt tờ thực đơn và cũng gọi hai món.
Mẹ Ninh ngồi ở bên cạnh cười ha hả, bà ấy cũng không thèm nhìn Hứa Thanh Du một cái, liền nhìn chằm chằm vào thực đơn và nói, “Sao con lại gọi toàn những món mà A Tôn nhà bác thích hết vậy, con cứ gọi hai món mà con thích đi.
“
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, liền nhanh chóng cúi xuống nhìn hai món mà mình đã gọi, đúng thực là những món mà Ninh Tôn thích.
Cô ấy không cố ý, nhưng cô ấy ở với Ninh Tôn cũng đã lâu, cộng thêm trước đây cô ấy có quan tâm đến sở thích của anh, nên cô đã quen làm như vậy rồi.
Hứa Thanh Du có chút ngượng ngùng, vì vậy vội vàng tìm cớ để nói, “Không phải đâu, hai món này con cũng rất thích.”
Mẹ Ninh gật đầu và cười, ánh mắt vẫn nhìn thực đơn ở trước mặt, “Đúng rồi, đúng rồi.
A Tôn thích cái gì thì con cũng thích cái đó, cũng có thể hiểu được mà.”
Hứa Thanh Du quyết định im lặng.
Dù cô có nói lý với mẹ Ninh về chuyện này thì cũng không thắng.
Cô ngước mắt lên liếc nhìn Ninh Tôn.
Dường như Ninh Tôn không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, ánh mắt của anh ta chỉ rơi vào thực đơn mà Hứa Thanh Du cầm trên tay.
Hứa Thanh Du đưa thực đơn cho Ninh Tôn, “Tôi gọi xong rồi, đưa cho anh này.”
Ninh Tôn đưa tay qua cầm lấy thực đơn, Hứa Thanh Du cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì.
Cô bỗng dưng thất thần cầm lấy tờ thực đơn không buông.
Ninh Tôn giằng co một hồi cũng không có kéo qua, anh ta chỉ nở một nụ cười.
Hứa Thanh Du mín miệng với vẻ mặt rất căng thẳng, cô hừ một tiếng nhẹ, rồi mới buông tay ra khỏi tờ thực đơn.
Ninh Tôn khẽ nói: “Cẩn thận mắt.”
Mẹ Ninh quay