Không phải Hứa Thanh Du không phát hiện Ninh Tôn đứng ở chỗ cánh cửa, lúc mà Ninh Tôn đi ra thì có luồng sáng lướt qua mắt cô thì cô đã thấy anh ta.
Chỉ là Hứa Thanh Du muốn giả vờ là mình không thấy mà thôi.
Cô thật sự không biết phải sống như thế nào với Ninh Tôn.
Cả hai người không thể đối xử bình thường với nhau như lúc trước được nữa.
Vì vậy, giả vờ không nhìn thấy nên là giải pháp tốt nhất.
Cô vốn dĩ chơi game rất tệ.
Bây giờ thì một nửa tâm tư của cô lại ở chỗ Ninh Tôn nên chơi game còn tệ hơn.
Cùng mẹ Ninh chơi hai ván thì hai ván đều thua thảm bại.
Nhưng mẹ Ninh lại không cảm thấy Hứa Thanh Du chơi tệ.
Bà ấy chỉ quy trách nhiệm về bên mình vì mình chỉ là tân thủ.
Chơi xong trận này, mẹ Ninh thở dài, “Tại sao lại khó thắng vậy trời.”
Sau đó, bà ấy quay đầu lại và nhìn thấy Ninh Tôn, có lẽ là anh ta đã đứng đó rất lâu rồi.
Mẹ Ninh vội vàng vẫy tay với anh, “A Tôn, A Tôn, con chơi trò này được không?”
Cuối cùng cũng có người để ý đến anh ta.
Nếu không thì Ninh Tôn cũng không biết mình đã đứng trước cửa bao lâu rồi.
Anh ấy đi về phía hai người phụ nữ, “Sao lại không được chứ.”
Sau khi nói xong, anh ta ngước mắt liếc nhìn Hứa Thanh Du, giọng điệu có chút ẩn ý nói: “Cô ấy chơi tệ như vậy mà mẹ cũng tin cô ấy à.”
Hứa Thanh Du trừng mắt, “Anh nói ai chơi tệ chứ?”
Ninh Tôn cười nhạt, anh ấy ngồi bên cạnh mẹ Ninh và cũng nói với Hứa Thanh Du, “Tôi nói ai em cũng không biết à.
Xem ra em không chỉ chơi game tệ mà cái khác cũng không được.”
Hứa Thanh Du nghiến răng, theo phản xạ muốn tiến lên đấm Ninh Tôn, nhưng đột nhiên cô nhận ra hành vi như vậy thực sự quá thân mật.
Vì vậy, cô lại nới lỏng nắm tay thật chặt của mình, và cô chỉ chậc một tiếng nhẹ.
Ninh Tôn lấy điện thoại di động ra đăng nhập trò chơi, sau đó thêm mẹ Ninh vào,và kéo thêm Hứa Thanh Du thành một đội.
Hứa Thanh Du bĩu môi, và với dáng vẻ rất không ưa thích gì.
Mặc dù ở giữa Hứa Thanh Du và Ninh Tôn có cách giữa là mẹ Ninh, nhưng khi mẹ Ninh chơi trò chơi, bà ấy không chỉ dùng tay mà cả người bà ấy cũng cúi đầu về phía trước.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều ngồi dựa vào ghế sô pha, vì vậy khi quay đầu qua thì hai người họ có thể nhìn thấy nhau.
Cho dù không quay đầu qua thì từ khóe mắt hai người họ cũng có thể thấy được nhau.
Nhưng mà lần này chơi game, Ninh Tôn có chút khác so với bình thường.
Lúc trước thì cứ luôn giả vờ mình là người lạnh lùng, nhưng lần này lại nói rất nhiều.
Miệng anh ta không ngừng nói, tất cả đều nhằm vào Hứa Thanh Du, anh ta không ngừng chê Hứa Thanh Du.
Anh ta nói cô ấy hỗ trợ không được, còn nói cô ấy đi đường không được, và không có ý thức.
Chung quy lại đều nói cô ấy không được cái gì cả.
Hứa Thanh Du mím miệng không nói gì, cô ấy chơi game rất tệ, cái này cô ấy thừa nhận.
Nhưng mà cuối cùng cô cũng không nhịn được.
Cho dù cô có chơi game tệ đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi anh ta phải chê bai cô đến thế.
Sau khi Hứa Thanh Du chết thêm một lần nữa, cô ấy hừ một tiếng rồi quăng điện thoại trên sô pha, “Anh nói nữa đi, anh nói nữa thì tôi sẽ để treo máy đấy.”
Ninh Tôn không nhìn cô, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, khi nhìn qua thì rõ ràng trên mặt anh ta đang tràn ngập nụ cười.
Mẹ Ninh hoàn toàn không để ý đến sự tương tác của họ, nhưng khi nghe thấy Hứa Thanh Du sẽ treo máy, bà liền hét lên, “Đừng, đừng, đừng.
Không được, mau lên đi, chơi tốt vào.
“
Lần này, Ninh Tôn cười ra tiếng.
Sau đó, anh ấy cũng nhìn lén Hứa Thanh Du”Được rồi, tôi không nói em nữa, chơi tốt vào đi.”
Nghe ngữ khí này dường như là muốn thỏa hiệp nhưng càng giống đang dỗ Hứa Thanh Du hơn.
Trong âm thanh của giọng nói không che giấu được sự ấm áp.
Vốn dĩ mặt của Hứa Thanh Du đang rất dữ tợn, nhưng khi nhìn thì vẻ mặt tràn ngập niềm vui và có ý muốn làm lành của Ninh Tôn, cô lại không biết phải tha thứ bằng cách nào cho phải.
Sau một vài giây, cô chỉ hừ lên một tiếng rồi nhìn đi chỗ khác.
Cô ấy cầm điện thoại lên và nhân vật trong game vẫn chưa sống lại.
Bên chỗ Ninh Tôn vẫn đang đánh nhau rất kịch liệt.
Hứa Thanh Du mím miệng, biết chơi game thì có gì to tát chứ, cả ngày đều không làm việc gì ra hồn cả.
Hứa Thanh Du lại chết thêm