Ninh Tôn không trả lời câu hỏi của mẹ Ninh, anh ta đứng dậy và vươn vai.
Sau đó anh ấy quay người lại và gấp tấm chắn lông lại, bỏ nó ở một góc của sô pha.
Mẹ Ninh vẫn đang dựa vào cửa phòng bếp, bà ấy ôm vai và nhìn Hứa Thanh Du và Ninh Tôn với ánh mắt hết sức hứng thú.
Thực ra đây không chỉ là một cơ hội tốt.
Cả hai đều giữ nguyên vị trí không tiến tới, giờ đây chính là thời cơ, buộc họ phải tiến thêm bước nữa.
Mẹ Ninh xoay xoay bả vai đi tới ngồi trên sô pha, “Không ngờ lại ngủ đến giờ này luôn.
Cũng không biết tối này có ngủ được nữa không.”
Nói xong, bà ấy ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Hai con có đói không? Dù sao bây giờ mẹ không đói, hay là trễ tí rôig chúng ta hẵng ăn cơm.”
Hứa Thanh Du cũng không đói, sau khi ăn xong liền đi ngủ, không tiêu hao chút năng lượng thể chất nào, bụng cô dường như vẫn còn no.
Ninh Tôn nói: “Tùy hai người thôi, bây giờ con cũng chưa đói.”
Vừa dứt lời, chiếc điện thoại được bỏ trên bàn trà lại rung lên.
Vừa hay Ninh Tôn cũng ở bên đó, anh không cầm điện thoại mà chỉ nghiêng người xem xem là ai gọi.
Là Cố Tư gọi đến.
Điều này khiến Ninh Tôn rất ngạc nhiên.
Đã rất lâu rồi Cố Tư không gọi điện cho anh.
Hoặc cũng có thể nói là đã rất lâu rồi hai người không có bất cứ liên lạc nào.
Nhiều người nói rằng nếu không thành người yêu được nhưng vẫn có thể là bạn.
Nhưng mà câu nói này dùng cho nữ giới hình như có chút gì đó không đúng.
Bởi vì lúc trước anh ấy cũng có suy nghĩ này, dù cho sau này không còn suy nghĩ đó nữa.
Nhưng mà tâm trạng đó đã thay đổi đi rất nhiều, không có cách nào dùng một tâm trạng bình thường để giao tiếp với đối phương nữa.
Hứa Thanh Du đứng ở bên cạnh sô pha, dù ở một khoảng cách xa nhưng nhìn kĩ thì Hứa Thanh Du cũng thấy được tên của người gọi đến.
Cô ấy biết Cố Tư.
Trước đây, cô cũng từng thấy tin tức.
Cô ấy cũng biết địa vị của người này trong lòng Ninh Tôn không hề tầm thường.
Hứa Thanh Du mím môi quay đi, chỉ giả vờ như không nhìn thấy gì.
Ninh Tôn cầm lấy điện thoại cũng không có trả lời ngay, mà anh ta lại trở về phòng của mình.
Hành động như này của Ninh Tôn cũng không thể gọi là lén lút qua lại.
Nhưng ít nhiều gì cũng khiến Hứa Thanh Du có chút khó chịu.
Hứa Thanh Du quay người ngồi xuống bên cạnh mẹ Ninh, tựa đầu vào vai mẹ Ninh, “Bác à, tối hôm nay cô rất muốn ngủ với bác, con nói thật đấy.
“
Mẹ Ninh đưa tay sờ sờ đầu cô, “Đứa trẻ này, con định tính không tha thứ cho nó nữa à?”
Hứa Thanh Du mín miệng không nói gì.
Quan hệ của cô và Ninh Tôn căn bản là không liên quan đến việc có tha thứ hay không.
Tuy rằng hai người không còn cứng rắn như lúc đầu, nhưng cũng không thể trở lại trạng thái ban đầu.
Sau nụ hôn lộn xộn đó, hai người họ đã không thể trở về ngày trước được nữa.
Bên chỗ Ninh Tôn vào phòng rồi nghe điện thoại, Cố Tư nói: “A Tôn.”
Ninh Tôn ừ một tiếng nói: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Cố Tư cười và nói, “Không có chuyện gì thì tôi không thể điện cho anh sao?”
Giọng điệu của cô ấy như thể đang nói đùa nhưng ít nhiều cũng có thể nghe ra một chút phàn nàn trong đó.
Quả thật, trước đây quan hệ giữa hai người họ rất tốt, đáng lẽ không nên rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Ninh Tôn cũng biết mình đã nói sai, anh ta liền giải thích: “Tôi không có ý đó, chỉ là tôi tưởng cô có chuyện gì đó quan trọng.
“
Cố Tư thở dài, “Lão Chương nói tối ngày mai anh mở tiệc đãi khách.
Tôi cũng nghĩ hay là đến nhà tôi đi.
Vừa hay tôi cũng muốn mời mọi người ăn cơm, cũng đừng ra ngoài tổ chức cho tốn kém, hai bữa hợp thành một bữa tổ chức tại nhà tôi có được không? “
Ninh Tôn nhíu mày, lập tức nói.
Bên chỗ Cố Tư đợi một chút rồi nói, “Tôi cứ sợ không biết ngày nào bên công ty có chuyện thì mọi người lại rời đi.
Tôi cũng sợ là mọi người không có thời gian nên mới muốn mời sớm hơn một chút.
Nếu như không được thì ngày mai đến nhà tôi.
Ngày khác anh mời đi thêm một bữa nữa, có được không? “
Ninh Tôn cũng không từ chối Cố Tư.
Nếu như là trước đây thì anh chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng mà lần này có Hứa Thanh Du tới nên anh muốn phải trang trọng một chút.
Anh muốn tự mình đãi tiệc và có thể chính thức giới thiệu Hứa Thanh Du với bọn họ.
Nghe phía sau Cố Tư lại thay đổi, anh ta liền thở dài nói: “Tôi cũng không có ý gì khác.
Chỉ là cứ để mọi người