Mẹ Ninh thấy không đả động được đến Ninh Tôn thì liền đổi mục tiêu sang Hứa Thanh Du: “Tiểu Du, con nhìn đứa nhỏ này xem có đang yêu không này?”
Hứa Thanh Du không phải là người quá thích con nít, trong sinh hoạt trước đây cũng chưa từng tiếp xúc với trẻ con bao giờ, nên cũng không lập tức cảm giác được tình mẫu tử.
Bây giờ nhìn con trai của Cố Tư chẳng qua chỉ có cảm giác là đáng yêu mà thôi, không có cảm giác gì khác.
Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Ừm, trắng trắng mềm mềm, rất đáng yêu.”
Mẹ Ninh giương mắt liếc nhìn cô một cái, từ biểu cảm và cả giọng nói của Hứa Thanh Du có thể nhìn ra, hẳn là cùng ý nghĩ với Ninh Tôn rồi.
Mẹ Ninh im lặng thở dài một hơi, hai cái đứa này nhiều lúc rất giống nhau, đều có thể dễ làm người khác giận.
Mẹ Ninh không để ý tới Hứa Thanh Du nữa, vẫn ôm bé trai đưa qua đưa lại.
Cậu bé nhìn chằm chằm mẹ Ninh trong chốc lát, đột nhiên nhếch miệng cười.
Vốn đã có dáng dấp trắng trắng mập mập, bây giờ cười lên như này lại làm cho lòng người mềm mại.
Mẹ Ninh nắm lấy bàn tay nhỏ mập của bé con: “Tôi cũng không biết đến lúc nào mới có thể có cái phúc đó nữa, có được cháu trai cháu gái của mình.”
Phương Tố ở bên cạnh cười trấn an bà: “Nhanh thôi mà, A Tôn hiện tại tuổi tác cũng không nhỏ, loại chuyện này khả năng bà cũng không phải thúc giục, không chừng vài ngày nữa là chúng nó nghĩ đến ngay, người trẻ tuổi lúc nào mà không vậy, trong lòng có chút đối nghịch, bà càng nhắc tới bọn nó càng muốn làm trái ngược lại thôi cứ kệ chúng nó sau rồi cũng có thôi.”
Nói xong Phương Tố quay đầu nhìn Ninh Tôn và Hứa Thanh Du: “Nhưng mà hai đứa này đứa nào cũng có dáng dấp đẹp mắt cả, nếu tương lai mà có con hẳn là cũng dễ thương đáng yêu lắm.”
Hứa Thanh Du hơi không được tự nhiên, chủ đề này khó quá khiến cho cô không có cách nào tiếp lời các bà được.
Bên cạnh Lương Ninh Như nâng bụng lên, biểu tình rất ôn hòa: “Cô Hứa và Ninh Tôn lần này dự định ở lại đây bao lâu, nếu có thời gian thì đi cùng chúng tôi sang nhà làm khách, Tự Chi lúc nào cũng nhắc đến hai người với tôi.”
Hứa Thanh Du cũng không biết bọn họ muốn ở lại chỗ bên này bao lâu, chị Thái nói bên phía công ty sẽ có sắp xếp nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Trong lòng cô cũng thấy sốt ruột, thế nhưng không thể cứ suốt ngày gọi điện cho chị Thái thúc giục chị đấy được.
Ninh Tôn mím môi: “Chuyện này khó mà nói trước được, để xem bên phía công ty thu xếp như nào đã, trước mắt thì chưa cho tôi biết lúc nào thì trở về.”
Lương Ninh Như gật đầu, quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “Vậy nhà chúng ta cũng chuẩn bị một chút, hai ngày nữa mời họ sang nhà chúng ta làm khách, ở nhà chúng ta chơi vài hôm.”
Nói xong, cô ấy nhìn xem Cố Tư: “Mang theo cả tiểu bảo bối nữa.”
Cố Tư cưới: “Muốn đem tiểu bảo bối theo thì phải hỏi Trì Uyên rồi, dù sao thì bé con đều là do anh ấy chăm sóc, để xem anh ấy có muốn cho bé đi không.”
Phương Tố có chút bất đắc dĩ: “Con thật sự là dùng tiêu chuẩn mẹ kế để nói chính mình đó à.”
Cố Tư nhẹ giọng hừ một tiếng: “Trì Uyên luôn nói anh ấy ở nhà là vì chăm sóc bé con, vậy thì cứ để anh ấy chăm cho chán đi.”
Nói đến đây cái Phương Tố lập tức dừng lại.
Đúng vậy, đến bây giờ Trì Uyên vẫn cứ ỳ lại ở trong nhà không chịu đi làm, Trì Chúc đôi khi cũng tức đến mức muốn giơ chân đá anh.
Gần đây công ty làm ăn khá tốt, nghiệp vụ tăng vọt, tất cả mọi người loay hoay chân không chạm đất.
Đã rất nhiều người tới khuyên, bảo Trì Uyên nhanh chóng đi làm, nhưng Trì Uyên mặt mũi của ai cũng không nể vẫn bình chân như vại ở nhà thanh tịnh.
Phương Tố nghĩ lại liền bắt đầu nói Cố Tư: “Đúng thế, đúng thế, cứ để cho nó dỗ con đi, mẹ thấy lúc nào nó cũng dính lấy bé.”
Trì Uyên sau khi thay quần áo đi xuống đúng lúc nghe được câu nói này của Phương Tố, anh liền tiếp lời: “Mọi người đang nói về tôi sao? Có phải vẫn đang nói đến việc tôi không đi làm không.”
Cố Tư quay đầu nhìn anh, tận lực nghiêm mặt: “Anh còn biết là chuyện này sẽ trở thành đề tài để mọi người nói chuyện sao?”
Trì Uyên đi tới, trực tiếp ôm bé con từ tay mẹ Ninh lên: “Anh với con mình dính nhau thì có làm sao chứ, mặc dù anh không đi làm, nhưng mà đối với việc trông con cũng có cống hiến vô cùng to lớn mà, công ty và con trai thì mọi người cảm thấy bên nào nặng hơn? Mọi người đây là không có giác ngộ tốt như tôi mà.”
Anh ấy lúc nào cũng có một đống lý do lớn nhỏ, Cố Tư nghe mãi cũng phiền.
Mỗi lần chỉ cần nói đến chuyện này là anh ấy liền lôi ra một đống lý do để trì hoãn, có khi một hai năm sau cũng không liệt kê hết được.
Lương Ninh Như tựa ở trên ghế sofa: “Đừng nói anh, mọi người xem Tự Chi nhà tôi đây này, mấy ngày gần đây cùng không thèm đến xem hội sở như thế nào, suốt ngày chỉ dính ở nhà mà thôi.”
Chương Tự Chi phản bác: “Anh ở nhà không phải là vì để chăm sóc em hay sao?”
Lương Ninh Như cười haha: “Ở nhà có cha mẹ em rồi, trong nhà cũng có bảo mẫu và người làm, còn cần anh chăm sóc em hay sao, em còn đang hi vọng anh có thể đi làm việc của mình đi cho nhẹ người em.”
Chương Tự Chi da mặt lại cực kỳ dày: “Anh không đi làm, anh lại không hề thiếu tiền, ở trong nhà nhàn hạ không phải thích hơn hơn, tại sao anh lại phải ra ngoài để chịu cực.”
Cố Tư cười cũng cười theo quay đầu nhìn Trì Uyên: “Sao anh không học theo Chương Tự Chi ấy, ăn ngay nói thẳng một chút, bọn em cũng sẽ hiểu cho anh, mà sao cứ phải lấy nhiều cớ như vậy làm gì, anh không mệt sao, em còn mệt thay anh đây này.”
Trì Uyên ôm bé con đi quanh quanh gần sofa: “Nói linh tinh gì vậy, sao anh và cậu ta