Hứa Thanh Du bên này bắt đầu xào rau, Ninh Tôn cũng liền ra ngoài.
Mẹ Ninh vẫn còn đứng ở cửa, nhìn Hứa Thanh Du, bà thấp giọng, giọng điệu giống như một tên trộm, “Tiểu Du, con nói thật với bác, vừa rồi con trở về nói gì với Ninh Tôn, hai người các con hiện tại có điểm gì đó là lạ nha.”
Hứa Thanh Du kiềm chế để mình không được đỏ mặt, “Là lạ ở chỗ nào ạ? Không phải vẫn giống như lúc bình thường sao?”
Mẹ Ninh si mê cười hai tiếng, “Con đừng giả bộ với bác, hai người các con không giống bình thường, A Tôn đặc biệt thích quấn lấy con.”
Thật ư? Hứa Thanh Du biết, Ninh Tôn như này, thì không thể chạy thoát khỏi ánh mắt của mẹ Ninh.
Hứa Thanh Du một bên xào rau một bên nghiêm mặt nói, “Còn không phải trước đó anh ấy chọc con tức giận sao, vừa rồi con trở về dạy dỗ anh ấy một trận, anh ấy nhìn con có vẻ không vui, hiện tại có lẽ đang muốn lấy lòng con.”
Mẹ Ninh cong môi, hiển nhiên không tin lời giải thích của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du liếc mắt nhìn, có thể thấy được sự nghi ngờ trên mặt của mẹ Ninh
Cô cố ý hỏi, “Sao thế ạ, bác thấy tình cảm của hai chúng con tốt hơn, bác nhìn không thoải mái sao?”
Mẹ Ninh hừ mũi, “Con nói cái gì vậy? Hai người các con tình cảm tốt lên bác làm sao lại không thoải mái, bác đương nhiên hi vọng hai người các con hạnh phúc mĩ mãn mãi mãi ở bên nhau.”
Nói xong bà chẹp chẹp miệng, “Nhưng hiện tại bác cảm thấy hai đứa có chút không bình thường, quá tốt làm người ta lại sợ hãi.”
Nói xong bà quay người bước ra ngoài, “Có chuyện, chắc chắn là có chuyện gì đó, hai người này chắc chắn có chuyện gì đó giấu mình, chờ đó, mình bảo đảm có thể túm được đuôi hồ ly của hai đứa này.”
Hứa Thanh Du bật cười, cô thật sự không tin mẹ Ninh có thể phát hiện ra sự khác biệt giữa cô và Ninh Tôn.
Chuyện này chỉ có cô cùng Ninh Tôn hai người biết.
Hứa Thanh Du xào thức ăn xong, mẹ Ninh cùng Ninh Tôn cũng đã ngồivào bàn ăn.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, chắc chắn là hai người đã nói cái gì đó trước khi Hứa Thanh Du bưng thức ăn ra.
Bởi vì hai người bọn họ nhìn thấy Hứa Thanh Du ra tới, đồng thời ngồi thẳng người, đồng thời dời tầm mắt ra xa.
Hứa Thanh Du bỏ đồ ăn xuống, cũng không xoay người rời đi, mà nhìn chằm chằm cả hai người, “Vừa rồi hai người họp nhóm nói gì thế, nói cho con nghe một chút.”
Ninh Tôn biểu lộ rất ôn hòa, “Mẹ anh hỏi anh tại sao tự nhiên lại đối tốt với em như vậy, có phải là có âm mưu gì không?”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn mẹ Ninh, mẹ Ninh thì nhìn Ninh Tôn, “Con cho rằng con giấu được kỹ lắm sao? Chỉ những cử chỉ nhỏ của con đều đã phản bội con rồi, vừa rồi hai mẹ con mình ngồi ở trên ghế sô pha, ánh mắt của con dán ở trên người của Tiểu Du, ánh mắt đó chưa bao giờ có từ trước đến nay, thái độ của con hôm nay cũng không đúng lắm, con nói thật cho mẹ biết, trong lòng con đang suy tính điều gì?”
Hứa Thanh Du đột nhiênbật cười, cô ngồi xích lại gần mẹ Ninh,nhìn bà, “Có thể lắm, hoặc bác cũng có thể hiểu, anh ấy bị sức hấp dẫn của con chinh phục rồi.”
Mẹ Ninh liếc nhìn Hứa Thanh Du một cái, “Nói vớ vẩn, cái kiểu giải thích này chỉ có thể lừa gạt những kẻ không có đầu óc thôi, hai người hôm nay thừa lúc tôi không có ở đây, nhất định đã nói chuyện gì đó vô cũng quan trọng.”
Ninh Tôn có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Vậy mẹ nói xem con phải trả lời thế nào, con thật sự không có chủ ý quỷ quái gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy cô ấy rất tốt, đáng để con dụng tâm đối đãi.”
Hứa Thanh Du đứng thẳng người không có ý định tiếp tục chủ đề này, dù sao cũng không cho ra được kết quả gì.
Cô hướng về phía Ninh Tôn nói, “Nhanh qua đây bưng thức ăn cùng em, em ngồi ở chỗ này ngại quá.”
Ninh Tôn dừng lại, nhanh chóng đứng lên, đi theo Hứa Thanh Du đi về phía phòng bếp.
Mẹ Ninh ở bên cạnh gọi này này này, “Nhìn thấy không, nhìn thấy không,trước đây nó nào có nói chuyện tốt như vậy, còn có con, Tiểu Du, con trước kia cũng sẽ không dùng giọng điệu thẳng thắn như vậy để sai bảo nó, hai người chắc chắn là có chuyện gì đó.”
Mẹ Ninh cao giọng nói, “Hai người các ngươi chắc chắn là có chuyện gì đó.”
Hứa Thanh Du vểnh khóe miệng không có trả lời, đợi đến khi đi vào phòng bếp, cô mới lấy đĩa thức ăn đưa cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn