Hứa Thanh Du ôm eo Ninh Tôn, trong giọng nói còn mang theo chút ý cười, “nhưng mà nói thật lòng nhé, hôm nay anh thay đổi nhiều quá, bác không nhận ra cũng là điều hiển nhiên nhỉ.”
Ninh Tôn cũng biết bản thân không giống với trước kia, chủ yếu là khi hai người mở lòng với nhau, dẫn đến tâm trạng anh có sự thay đổi và hành động hiển nhiên cũng theo đó mà không còn giống như ngày xưa nữa.
Ninh Tôn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hứa Thanh Du, “không sao, có lẽ bà ấy sẽ quen với nó thôi.”
Hứa Thanh Du không ôm Ninh Tôn nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “bên công ty có cần nói ra sự thật với bọn họ không?”
Ninh Tôn nghĩ một lúc bèn nói: “Anh cảm thấy không vấn đề gì, dù sao cũng đã tuyên bố ra bên ngoài rằng chúng ta là một đôi rồi, thân mật một chút thì có làm sao.”
Thật ra anh cũng khá lo lắng, vấn đề cần cân nhắc bên công ty có thể còn nhiều hơn như thế.
Nếu biết hai người họ diễn kịch giả mà lại thành thật, chắc hẳn sẽ ra mặt can dự.
Ninh Tôn không muốn để công ty nhúng tay vào chuyện của anh và Hứa Thanh Du.
Tuy thời gian hoạt động của anh chưa nhiều, nhưng cũng đã nhìn thấy vô số chuyện.
Ban đầu, chuyện tình cảm của rất nhiều nghệ sĩ đều diễn ra rất tốt đẹp, thế nhưng nhờ vào những tác động không đáng có của công ty mà cuối cùng lại có kết thúc buồn.
Anh rất muốn bảo vệ mối tình này.
Hứa Thanh Du cũng nghĩ đến điều đấy, nếu công ty biết hai người họ đang ở bên nhau thì không biết chị Thái sẽ có thái độ gì với cô.
Trước đây chị Thái tin tưởng cô nhiều đến vậy, thế mà bây giờ cô lại yêu đương với Ninh Tôn, ngay cả cô cũng cảm thấy hổ thẹn.
Do đó, Hứa Thanh Du nói: “thế thì đừng nói ra thì hơn.
Tôi không muốn có quá nhiều người biết đến.”
Ninh Tôn buông Hứa Thanh Du ra, mười ngón tay đan chặt vào nhau, men theo con đường nhỏ tiếp tục đi về phía trước, “ừm, không nói thì không nói nữa, nói hay không cũng vậy thôi mà.”
Với tình hình trước mắt, có vẻ người hâm mộ anh đã chấp nhận Hứa Thanh Du.
Khoảng thời gian trước kia, Hứa Thanh Du luôn cùng anh trải qua tất cả mọi chuyện, như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Hai người cứ như thế mà thong thả tiến về phía trước, trong chốc lát đả đến ngã ba đường.
Ninh Tôn kéo tay Hứa Thanh Du rẽ trái.
Thế nhưng mới đi được vài bước, Ninh Tôn liền khựng lại.
Hứa Thanh Du cũng nhận ra điều gì đó, vội vàng quay đầu lại nhìn, cô phát hiện ra A Trạch đang đứng ở một nơi cách họ khá xa.
Người đứng bên A Trạch là cô gái mà cậu ta vẫn luôn để ý.
Thấy Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đang ở cùng nhau, vẻ mặt của A Trạch trở nên nghiêm túc, nhưng trông cũng không quá khó coi.
Nhưng cô gái nọ khá thích thú, cô trào phúng và đắc ý nhìn Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du chẳng buồn phản ứng lại, không hiểu nổi cô ta đắc ý cái quỷ gì ở đây.
Hứa Thanh Du mở lời, hỏi A Trạch: “Làm hoạt động câu lạc bộ nữa à?”
A Trạch lắc đầu, “không, hôm nay tôi có việc, không tham gia hoạt động được.”
Hứa Thanh Du gật đầu, Ninh Tôn đứng bên cạnh khều tay cô, mắt nhìn về cô gái đứng bên A Trạch nói: “bạn gái cậu đấy à?”
Câu hỏi của Ninh Tôn khiến A Trạch ngớ người, cậu vội vàng giải thích: “không phải không phải, bạn cùng hoạt động trong câu lạc bộ với tôi thôi.”
Vẻ mặt của cô gái nọ cứng đờ lại nhưng không nói gì.
Ninh Tôn nói: “ồ, tôi tưởng là bạn gái của cậu.”
A Trạch hiểu nhầm ý của Ninh Tôn, cậu ta vội vàng giải thích.
Cậu nhìn Hứa Thanh Du nói: “tôi không phải người như vậy đâu, có bạn gái rồi mà vẫn tỏ tình với cô.
Tôi không phải người tuỳ tiện, không phải bị cô từ chối xong liền lập tức tìm người khác thay thế.”
Cô gái đó trừng mắt, vẻ mặt sững sờ của cô còn kèm theo chút khó tin.
Hứa Thanh Du cười: “đừng hiểu lầm, bọn tôi không có ý đó.”
Có lẽ A Trạch không muốn gặp hai người họ.
Cậu gật đầu với Hứa Thanh Du, trò chuyện thêm vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Cô gái nọ cũng vội vàng theo sau.
Lúc lướt ngang qua người Hứa Thanh Du, cô ta còn quay lại ghét bỏ trừng mắt nhìn Hứa Thanh Du
Hứa Thanh Du không lảng tránh mà bật cười, nhếch mép nhìn cô ta.
Làm sao bây giờ, cho cô ta tức chết luôn.
Đến khi A Trạch và cô gái đó đi thật xa, Ninh Tôn với lạnh lùng cười: “hừ, cũng thông minh đấy chứ.”
Hứa Thanh Du lấy tay vỗ lên vai Ninh Tôn, “việc gì phải thế, em chẳng có gì với cậu ta cả, một số lời không nhất thiết phải nói ra mà.”
Ninh Tôn ôm vai cô nói: “đúng là không có gì thật, nhưng cậu ta cứ nhớ nhung em mãi làm anh không tài nào vui nổi.”
Hứa Thanh Du nhẹ nhàng hừ một tiếng, giọng điệu có vẻ như đang trách móc đó của cô trông thật đáng yêu.
Mà cô cũng rất