Hứa Thanh Du gọi hai lần mẹ Ninh mới trả lời, giọng nói uể oải: “Không muốn ăn, các con không cần phải để ý đến ta, để mặc ta đi.”
Hứa Thanh Du nhíu mày lại: “Bác, có phải trong người bác có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Mẹ Ninh đúng là không thoải mái, bà cảm thấy đầu óc mình cứ quay cuồng.
Vừa rồi bà đã ngủ một giấc nhưng mà lại không ngủ ngon, mơ đến rất nhiều chuyện.
Trong mơ tất cả đều là những chuyện cũ, làm cho tinh thần của bà không yên.
Giờ đã tỉnh lại nhưng vẫn có cảm giác đầu óc không quá thanh tỉnh, vẫn còn quanh quẩn một chút hình ảnh của quá khứ.
Mẹ Ninh trở mình, dùng chăn bọc mình lại: “Không khó chịu gì đâu, các con cứ ăn con đi, chút nữa bác tỉnh bác sẽ ra ăn.”
Ninh Tôn từ trong phòng mình đi ra, đứng ở sau lưng Hứa Thanh Du: “Làm sao vậy? Mẹ còn chưa tỉnh ngủ sao?”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn anh lắc đầu: “Giọng nói của bác không tốt lắm.”
Ninh Tôn nghe thế cũng nhanh chóng gõ cửa mấy cái, dùng lực hơi nhiều: “Mẹ, tỉnh dậy ăn cơm trước đã, ăn xong thì lại vào ngủ.”
Bên trong phòng mẹ Ninh vẫn không có âm thanh gì, Ninh Tôn lại dùng sức gõ thêm hai cái sau đó nói: “Con vào đây.”
Mẹ Ninh không đáp, Ninh Tôn trực tiếp vặn nắm chốt cử, cửa không khóa anh đi nhanh vào trong.
Mẹ Ninh nằm ở trên giường, trong phòng kéo hết rèm cửa, nhìn có chút âm u, nhưng mà vẫn có thể nhìn rõ ràng được bà đang co người cuộn tròn trong chăn.
Hứa Thanh Du đi qua trước đứng ở mép giường cúi xuống nhìn chằm chằm mẹ Ninh sau đó đưa tay lên sờ chán của bà.
Vừa đặt tay vào cô đã giật mình: “Trán nóng như vậy, bác bị sốt rồi.”
Ninh Tôn nghe vậy cũng đi qua đưa tay thử nhiệt độ trên trán mẹ Ninh, sau đó anh giật chăn của bà ra, đỡ bà ngồi dậy: “Chúng ta đến bệnh viện.”
Mẹ Ninh híp mắt, quay đầu nhìn Ninh Tôn, sau đó giơ tay lắc lắc: “Không có chuyện gì đau, có thể là do trùm chăn kín quá nên vậy thôi.”
Nói xong bà còn muốn xoay người nằm xuống giường ngủ tiếp, Ninh Tôn dùng sức kéo bà lại: “Cái gì mà trùm chăn kín quá, người mẹ đã nóng bừng như vậy rồi, mẹ xem này cả người toàn là mồ hôi.”
Hứa Thanh Du vội vàng quay lại nhà vệ sinh, giặt khăn mặt cho mẹ Ninh lau mặt lau tay.
Khăn mặt hơi lạnh nên cũng khiến tinh thần của mẹ Ninh tỉnh táo hơn chút.
Cũng đã từng này tuổi rồi, không còn là đứa trẻ lên ba, bà cũng biết cơ thể mình không khoẻ.
Mẹ Ninh chống cơ thể từ trên giường đi xuống: “Trong nhà có thuốc cảm, uống vào là sẽ khỏi thôi.”
Trong nhà đúng là có thuốc cảm, sau khi đến đây Hứa Thanh Du đã chuẩn bị một ít thuốc.
Nhưng mà Hứa Thanh Du vẫn nói: “Hay là đi bệnh viện khám thử xem đi, bác sĩ kiểm tra rồi chúng ta mới yên tâm hơn.”.
đam mỹ hài
Mẹ Ninh cong môi cười uể oải: “Không cần đâu, thân thể thế nào bác là người biết rõ nhất, uống thuốc là tốt thôi.”
Bà lảo đảo đi ra phòng ngoài, bà biết thuốc cất ở đâu tự mình lật tìm thuốc cảm.
Hứa Thanh Du nhanh chóng cầm lấy thuốc: “Bác đi rửa mặt trước đi, ăn cơm đã sau uống thuốc, nếu không thì dạ dày sẽ không chịu được đâu.”
Mẹ Ninh cả người đều không có sức lực, nghe thấy Hứa Thanh Du nói vậy cũng gật đầu: “Được, vậy thì nghe các con.”
Bà xoay người đi về phòng vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt, sau đó lại lảo đảo quay lại trở lại ngồi xuống bàn ăn.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cũng nhanh chóng ngồi vào, Hứa Thanh Du gắp đồ ăn vào bát cho mẹ Ninh: “Trong dạ dày có chút đồ ăn, sức khỏe mới tốt lên được.”
Mẹ Ninh không nói chuyện, cầm đũa lên, không có chút quy luật nào mà đưa đồ ăn vào miệng.
Ninh Tôn nhíu mày lại, cũng không cầm đũa lên ăn mà nhìn chằm chằm mẹ Ninh.
Mẹ Ninh ăn rất vội, nhìn là thấy bà ăn mà chẳng nhai bao nhiêu là nuốt xuống.
Lần này Hứa Thanh Du không thể nói thêm gì vừa, có thể ăn cơm đã là tốt