Hiện giờ có lẽ Ninh Tú cũng không có người nào để nói những lời trong lòng, nhất là khi trong nhà đang loạn thành thế kia, bình thường đã khó mở miệng giờ lại càng khó hơn.
Có lẽ nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nói với anh mà thôi.
Thực chất có đôi khi ngẫm nghĩ lại thì khoảng thời gian trôi qua Ninh Tú cũng chịu không ít uất ức.
Ba mẹ con nhà kia, anh ta nhìn thôi cũng thấy không thuận mắt, đối Ninh Bang thì trong lòng anh ta có khúc mắc, mỗi ngày đều sinh sống với bốn người mình không thích, là người bình thường thì cũng muốn ốm.
Ninh Tú có thể ở bên cạnh họ bình ổn như thế, còn từng chút từng chút một nắm công ty ở trong tay thì cũng là chuyện không dễ dàng.
Sau khi nhận điện thoại Ninh Tôn liền hỏi: “Thế nào? Ở bên kia ồn ào xong rồi sao?”
Ninh Th cười một tiếng: “Có phải cậu đang chờ điện thoại của tôi hay không, có phải cũng muốn biết tình hình bên này như nào không?”
Ninh Tôn buồn cười: “Nếu giờ tôi nói phải, thì có phải là tôi lộ ra rằng mình rất vô lương tâm không, ở bên chỗ các anh đang ồn ào túi bụi, tôi còn ở một đây xem náo nhiệt không.”
Ninh Tú chép chép miệng: “Thật ra nếu đổi vị trí với nhau, nếu như tôi là cậu, khẳng định hiện giờ tôi cũng sẽ ngồi xem náo nhiệt, nhà chúng ta hiện giờ loạn thành như vậy, cũng chẳng có cách nào, có một số việc lúc trước còn lưu lại, hiện tại ai dùng thái độ gì để nhìn cái gia đình này thì cũng là chuyện bình thường.”
Ninh Tú bây giờ bây giờ cũng suy nghĩ rất rõ ràng, nhà họ Ninh đã sớm không còn là một ngôi nhà, mỗi một người đều có mục đích riêng của mình, tất cả đều vì bản thân mà cân nhắc.
Nếu như không phải anh ta không buông được những việc này của nhà họ Ninh xuống, thì có lẽ cũng sớm giống như Ninh Tôn rời khỏi nhà họ Ninh.
Mẹ anh ta đi theo Ninh Bang xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, kết quả thì sao khi giang sơn đã dành được nhưng còn chưa được bao lâu thì đã để lại cho người khác.
Trong lòng Ninh Tú không phục, những thứ này nếu như anh ta không thể thu về trong tay mình sao bản thân anh ta có thể cam tâm được.
Nếu như gia sản của nhà họ Ninh là do một mình Ninh Bang gây dựng thì dù có lớn ra sao anh ta cũng không thèm nhìn.
Nhưng những thứ đó đều có một nửa là do mẹ anh ta dùng tâm huyết để gây nên, sao anh ta có thể tùy tiện để lại cho ba mẹ con Trang Lệ Nhã được.
Nhưng mà cũng may là Ninh Bang không còn hồ đồ nữa, nhiều năm qua cũng không để cho anh ta quá ấm ức, bình thường nếu như xảy ra chuyện gì đó thì Ninh Bang ít hay nhiều cũng sẽ thiện vị anh ta hơn một chút.
Bằng không anh ta cũng không biết mình làm thế nào để trải qua cần ấy thời gian.
Ninh Tú nói: “Dì mới cùng ông già nói chuyện được vài câu, chúng không biết nói đến những chuyện gì, trạng thái không được tốt cho lắm, sau đó ba người kia lại nhào tới diễn trò, ông ấy suýt chút nữa là chịu không được.”
Chuyện này làm cho Ninh Tôn có chút bất ngờ: “Sau đó thì sao, không có chuyện gì lớn chứ?”
Ninh Tú ừ một tiếng: “Thì là suýt chút nữa là không thể thở thông được, nghẹn đến phát bệnh tim, bác sĩ đến kiểm tra lại sau sau đó mới có thể bình ổn lại.”
Sau đó anh ta lại nói: “Ba mẹ con nhà kia đến đó gây náo loạn một trận, tôi đoán là bọn họ cũng có thể đi tìm cậu gây chuyện, bên chỗ cậu cẩn thận một chút.”
Ninh Tôn cũng nghĩ đến điểm này, trước đó Trang Lệ Nhã có ý định lôi kéo anh nhưng anh thẳng thừng cự tuyệt, chắc hẳn trong lòng Trang Lệ Nhã sẽ ghi thù.
Sau đó anh lại cùng Ninh Tú đi thăm Ninh Bang, Trang Lệ Nhã nghĩ rằng bọn họ đã đạt được thỏa thuận gì đó.
Lại thêm là liên quan đến tin tức bôi đen của bà ta, trước đó anh đã cảnh cáo Trang Lệ Nhã trong điện thoại, cho bên Trang Lệ Nhã khẳng định là là do anh làm.
Bà ta bây giờ dù sao thì cũng chẳng còn đường nào để lui nữa, hẳn là sẽ tìm anh để xúi bậy.
Ninh Tôn hừ một tiếng nói: “Chiều theo bà ta thôi, nếu bà ta muốn đến sự việc này ồn ào thành không có cách nào kết thúc thì cứ việc tới đây.”
Ninh Tú nghe Ninh Tôn nói như vậy thì có chút hâm mộ.
Ninh Tôn có thể không cần cố kỵ bất kỳ cái gì mà trực tiếp vạch mặt nhà họ Ninh, còn anh ta thì không thể, anh ta lo nghĩ quá nhiều thứ, cũng không có cách nào không quan tâm đến những thứ khác.
Có đôi khi Ninh Tú cũng cảm thấy rất uất ức.
Ninh Tú còn nói là lúc trước đúng là Ninh Bang có tìm luật sư, hôm nay lúc mà Trang Lệ Nhã đến gây loạn, Ninh Bang không biết có nói lời nào tức giận không nhưng ông ta cũng thừa nhận là đã tìm luật sư sửa đổi di chúc.
Cụ thể là thay đổi như thế nào, mặc dù Ninh Bang không nói nhưng mà Ninh Tú cũng đoán được phần nào.
Chắc hẳn là cắt đi một phần tài sản của ba mẹ con nhà kia.
Ninh Bang nói xong câu đó thì Trang Lệ Nhã đang nhảy vừa kêu gọi ồn ào trong nháy mắt liền im bặt.
Bà ta đi đến đó gây chuyện đơn giản là muốn tranh thủ chút lợi ích cho bản thân, bây giờ thì tốt rồi, cái gì cũng không được.
Giọng nói Ninh Tú ung dung: “Ba mẹ con nhà kia tôi vẫn hiểu kha khá, việc này náo loạn thành như này, ở chỗ ông già bọn họ không đoạt được việc tốt gì, có thể bọn họ sẽ