Vào buổi chiều, Cổ Tự chuẩn bị bánh ngọt và trà sữa cô đã mua cho Trì Uyên và Tử Thư.
Khi cô đưa đồ cho Tử Thư thì vừa hay nhìn thấy Trì Cảnh.
Hai người vô tình gặp nhau.
Trì Cảnh và nhân viên vừa hay đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy Cố Tư liền gật đầu với cô.
Cố Tư hơi ngượng ngùng.
Cô cầm trà sữa và bánh ngọt trên tay.
Đều bị người ta nhìn thấy mất rồi, nếu không mang một phần sang có vẻ không hay lắm.
Vì vậy, Cố Tư từ phòng Tử Thư đi ra rồi vào phòng trà mở tủ lạnh ra lấy thêm một phần nữa.
May mà đã mua rất nhiều.
Cô mang qua cho Trì Cảnh.
Trì Cảnh trong phòng làm việc, đang cầm văn kiện kiểm tra số liệu.
Sau khi Cố Tự đẩy cửa ra, cười với anh ta, "Tôi mua lúc trưa, mua nhiều hơn hai phần nên mang qua cho anh một phần."
Cô đi tới và đặt lên bàn làm việc của Trì Cảnh.
Trì Cảnh sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng nói lời cảm ơn.
Cố Tư xua tay, "Không cần, không cần, tôi còn đang sợ anh không thích, anh ăn trước đi, tôi không quấy rầy anh nữa."
Cô quay người định rời đi, nhưng Trì Cảnh lại nói, "Cô giấu Trị Uyên đến đây đúng không."
Cố Tự sửng sốt, sau đó quay lại nhìn Trì Cảnh, buồn cười.
Cái miệng này của cô gì cũng dám nói, "Trì Uyên à, bây giờ coi chừng tôi kinh lắm, rất sợ mất tôi, tiểu yêu tinh dính người này ấy à, tôi thật không biết phải làm sao"
Nói xong, cô cười ha hả, xua tay rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng liền không cười nữa.
Bản thân cô cũng không tin những lời vừa rồi.
Nhưng nếu Trị Uyên thực sự như vậy thì tốt quá.
Cô nhất định phải đòi lại tất cả những đau khổ mà cô đã phải chịu trong quá khứ.
Để cho anh biết thế nào là yêu mà không có được.
Cổ Tự lang thang trở lại văn phòng của Trì Uyên.
Trì Uyên đang nghe điện thoại.
Thấy Cổ Tự đi vào, anh nói biết rồi sau đó cúp máy.
Vì vậy Cổ Tư cũng không biết ai đã gọi tới.
Trì Uyên đã ăn một chút bánh ngọt và trà sữa bên cạnh rồi, chắc là anh không thích món này lắm nên đều đã đặt xuống.
Anh nhìn máy tính và nói với Cố Tư, "Chiều mai sẽ có một bữa tiệc, cô đi với tôi."
Cố Tự sửng sốt.
Nhìn chằm chằm Trì Uyên.
Trì Uyên đợi nửa ngày không nhận được câu trả lời của Cổ Tự nên anh rời mắt từ máy tính lên khuôn mặt cô.
Cổ Tự nhìn anh, "Bắt buộc phải tham gia sao?"
Trì Uyên chớp mắt nói thật, "Không phải bắt buộc, nhưng nếu như cô đi thì hiệu quả sẽ tốt
hơn."
Cố Tư lại hỏi, "Trước đây khi tham gia những hoạt động như thế này thì anh thường đưa ai đi."
Trì Uyên sững sờ, chậm rãi cau mày.
Cổ Tự cười, "Tò mò, tôi chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác."
Trì Uyên nghĩ về loại hoạt động