Trì Uyên bảo tài xế lái xe đưa mình và Cố Tư về nhà.
Trên đường, anh gọi điện cho Tử Thư, bảo Tử Thư mua đồ ăn mang qua.
Bây giờ Cố Tư đang mặc lễ phục, đi ăn nhà hàng hơi bất tiện, về nhà vẫn thoải mái hơn.
Tử Thư hơi bất ngờ khi hai người Trì Uyên về nhà sớm như vậy, còn hỏi, "Có phải người bên đó tới làm phiền bọn anh vì tin tức trên mạng không?"
Trì Uyên nghĩ ngợi, hình như không có.
Những người đó chỉ dám nói thầm sau lưng chứ không ai dám tiến lên nói này nói nọ.
Doanh nghiệp được mời tham dự bữa tiệc quyền tiền kiểu này đều có quy mô không nhỏ.
Cho nên những người đó đều thuộc dạng lão luyện, biết trường hợp nào nên nói gì.
Giờ chuyện trên mạng vẫn chưa có kết luận, những người đó sẽ không phát ngôn gây thù hằn đâu.
Trì Uyên nói không phải, sau đó dặn Tử Thư mau mang đồ ăn tối tới.
Anh nói bây giờ mình và Cố Tư vẫn chưa ăn cơm.
Lúc này đã hơi muộn.
Tử Thư nghe xong liền nói sẽ qua đó ngay.
Cúp máy, Trì Uyên kéo nhẹ cà vạt.
Thực ra anh cũng không thích mấy sự kiện kiểu này.
Thế nhưng cứ lâu lâu anh lại phải tham gia một lần, không né tránh được.
Lúc này trên đường không nhiều xe, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.
Trì Uyên và Cố Tư vào trong nhà.
Cố Tư lập tức hất giày ra.
Cô thở một hơi dài, "Ở nhà vẫn thoải mái nhất.
"
Sau đó Cố Tư vừa đi đến sofa, vừa thảo đồ trang sức trên lỗ tai, cổ tay, cổ và ngón tay xuống.
Cô đặt hết lên bàn trà, "Chắc mấy đồ này đắt tiền lắm nhỉ, trả lại cho anh này.
"
Trì Uyên cởi áo khoác, thay giày, "Tặng cô đấy.
"
Cổ Tư tỏ ra ghét bỏ, "Tôi không cần, mấy đồ này chỉ được cái mẽ ngoài, tôi cũng chẳng cần dùng đến bao giờ, bình thường đeo ra ngoài còn dễ bị cướp, mấy đồ này đắt tiền đến mấy cũng vô dụng với tôi.
"
Trì Uyên nhìn Cố Tư với vẻ ngac nhiên, anh không ngờ cô lại tính toán rõ ràng như vậy.
Anh nở nụ cười hiếm hoi, "Cô có thể bán lại mà, cũng kiếm được kha khá đấy.
"
Cố Tư vươn vai, "Thôi, tôi không biết mấy đồ này có thể bán được bao nhiêu tiền, nếu bị người ta lừa thì trong