Trì Uyên đi qua, anh tìm chỗ rồi ngồi xuống, "Sao, đang nói gì thế?”
Cố Tư và Tử Thư sửng sốt, Cố Tư cười trước, “Nói chuyện bữa tiệc ban nãy.
”
Nhắc đến chuyện này, không hiểu sao Trì Uyên lại nhớ đến chuyện mình vứt một mình Cố Tư ở đó một lúc lâu mà không quan tâm đến.
Trong lòng hơi khó chịu.
Lúc đó nhìn thấy Cố Tư dưới gốc cây, cô ngẩng đầu dựa vào lưng ghế.
Mắt nhắm lại như đang ngủ.
Nhưng có nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ đó hơi đáng thương.
Lúc cô mở mắt, nhìn thấy anh còn cười một cái.
Nụ cười trông có vẻ bất lực, cũng có vẻ như nhẹ nhõm hơn.
Tóm lại dáng vẻ đó khiến trái tim Trì Uyên như bị đâm.
Trì Uyên ừ một tiếng, “Nói chuyện gì ở bữa tiệc?”
Tử Thư nhìn Cố Tư.
Cố Tư mở miệng nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa, chẳng phải là đoạn quảng cáo những ngôi trường miền núi đó à, lúc đó rất nhiều người bảo rằng họ thấy khó chịu khi xem, cũng không biết những người đó thật sự khó chịu hay là giả vờ như vậy.
”
Trì Uyên cầm đũa lên, “khó chịu
thì chắc là thật, có điều cũng chỉ là việc trong lúc đó thôi, hình ảnh dừng lại rồi thì họ cũng quên đi chuyện này.
”
Cố Tư bảo Tử Thư ngồi xuống.
Cô lấy thức ăn mình thích để trước mặt, thuận miệng hỏi: “Vừa rồi trước khi quay lại anh ra ngoài làm gì mà đi lâu như vậy?”
Giọng Trì Uyên rất bình thản, “Lát nữa sẽ có phần quyên góp, chúng ta ra ngoài rồi nhưng tiền vẫn phải lấy ra, tôi đi tìm ban tổ chức nói với họ số tiền mình quyên góp.
Lúc này Cố Tư mới phản ứng lại.
Hoạt động từ thiện kiểu này, đến được một lúc rồi đi, nếu không lấy tiền ra thì rất dễ bị người ta liên tưởng đến chuyện khác.
Cố Tư thở dài, “Sao cứ có cảm giác như bị người ta chặn trong ngõ cụt, ép phải lấy tiền ra nhỉ.
"
Rồi còn phải giả vờ như mình cam tâm tình nguyện.
Trì Uyên nhếch khóe môi, “Đại khái là ý này đấy.
Tử Thư không đói lắm nhưng quen góp vui nên cầm đũa gắp vài miếng.
Sau đó anh ta nhìn Trì Uyên, thấp giọng hỏi, “Bên phía nhà họ Tùy chắc cũng đến nhỉ, những công ty hơi có quy mô như vậy chắc chắn đều được mời.
Trì Uyên không nói gì, là Cố Tư trả lời: “Đúng, sẽ đến đấy, cô Tùy và ông Tùy cùng đến.
Tử Thư khịt mũi, giọng điệu như cười như không, “Bây giờ cô Tùy lô mặt nhiều