Ninh Tịch bỏ kịch bản xuống nhìn Tô Diễn: "Được thôi, vậy tôi muốn trong bữa tiệc sinh nhật tối nay anh chia tay Ninh Tuyết Lạc.
So với khuất nhục tôi phải chịu năm đó thì có phải đã quá mức hiền lành?"
Sắc mặt Tô Diễn trắng nhợt: "Tiểu Tịch, chuyện! "
"Ninh Tịch! Sao chị có thể như vậy?" Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng nức nở của Ninh Tuyết Lạc.
Ninh Tịch khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói: "Tôi làm sao?"
Vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc như thể vừa tức giận vừa thương hại cho cô: "Quả nhiên chị vẫn không quên được anh Diễn, cho nên mới hận em như thế, chị hận em đoạt mất anh ấy! Nhưng mà sao chị có thể ích kỉ như vậy, dùng phương thức đê hèn như thế chia cách chúng em? Anh Diễn căn bản là không yêu chị, chị làm như thế này thì có ý nghĩa gì?"
Thấy Ninh Tuyết Lạc đã kích động đến sắp không thở nổi, Tô Diễn vội vàng vỗ nhẹ lưng an ủi cô ta: "Tuyết Lạc, em đừng kích động, Tiểu Tịch chỉ là thuận miệng mới nói như thế.
"
Ninh Tịch cười khanh khách nhìn hai người diễn một vở kịch sinh tử: "Không phải tôi thuận miệng nói, trừ phi câu vừa rồi của anh cũng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi!"
"Diễn, anh nhìn chị ấy kìa! Chúng ta thành tâm thành ý, ăn nói khép nép cầu xin chị ấy tha thứ nhưng chị ấy có chịu đâu! Hết lần này đến lần khác làm khó chúng ta! Chẳng lẽ anh thật sự phải đáp ứng yêu cầu vô sỉ của chị ấy sao?" Ninh Tuyết Lạc hoảng hốt, bất lực ngửa đầu nhìn Tô Diễn.
"Bé ngốc, làm sao có thể.
" Tô Diễn dịu dàng xoa đầu cô ta, sau đó dùng vẻ mặt chính khí mà nói với Ninh Tịch: "Thật xin lỗi Tiểu Tịch, yêu cầu này anh không thể đáp ứng!"
Ninh Tịch cũng mất hết hứng thú chơi đùa, sao một tràng cười nhạo ánh mắt cô trở nên bén nhọn như dao: "Vậy thì biến khỏi tầm mắt của tôi.
"
"Ninh Tịch, thái độ của chị đây là sao? Có sai cũng là tôi sai, không liên quan gì đến anh Diễn cả, sao chị lại nói với anh ấy như vậy?" Ninh Tuyết Lạc ra vẻ bất bình