Tô Diễn cùng Ninh Tuyết Lạc chán nản về đến phòng hóa trang.
Ninh Tuyết Lạc luống cuống đứng cạnh Tô Diễn, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt: "Diễn, anh có trách em không? Trách em không đồng ý yêu cầu của Ninh Tịch..."
Tô Diễn đau lòng đưa tay lau đi nước mắt của cô ta: "Sao anh lại trách em được?"
Ninh Tuyết Lạc lập tức như được cứu rỗi mà nhào vào lòng anh ta: "Diễn, cám ơn anh, cám ơn anh đã tin tưởng em, hiểu em.
Em không phải là không bỏ được vinh hoa phú quý của Ninh gia, em chỉ không muốn phải rời xa cha mẹ.
Vừa nghĩ đến việc phải rời bỏ họ, không còn được gặp nhau nữa là em liền..."
"Ngoan, đừng khóc, anh biết, anh biết mà." Tô Diễn vỗ nhẹ vào lưng cô ta, thở dài nói: "Là do anh quá ngây thơ, cho rằng cô ta vẫn là Tiểu Tịch của trước đây.
Tuyết Lạc, anh hứa với em, từ nay về sau anh sẽ không vì cô ta mà khiến em chịu thiệt thòi nữa, sẽ không để cô ta làm tổn thương em nữa!"
"Diễn..." Ninh Tuyết Lạc si mê nhìn người đàn ông trước mắt, hai cánh tay trơn mịn vòng qua cổ anh ta rồi đưa lên đôi môi của mình.
"Đang trong đoàn làm phim đấy, nhỡ đâu bị ai thấy..."
"Thấy thì sao, anh là bạn trai quang minh chính đại của em mà!" Ninh Tuyết Lạc hờn dỗi, ngồi trên đầu gối anh ta, đầu ngón tay di trên lồng ngực, nhanh chóng cởi cúc áo của Tô Diễn ra.
Hừ, Ninh Tịch, tao muốn làm tình với người đàn ông của mày đấy, sao nào?
Một lát sau, trong phòng hóa trang vang lên những tiếng thở dốc mập mờ.
"Ưm...!A! Diễn, anh thật tuyệt! Mạnh một chút! Mạnh thêm chút nữa..."
"Diễn, anh thấy em với Ninh Tịch thì ai hơn? Hửm? Ai hơn?"
"Đương nhiên là em!" Nếu xét về ngoại hình thì thực ra Ninh Tịch cao hơn cô ta một bậc, chẳng qua là cô quá mức hướng nội lại hay thẹn thùng.
Nhất là ở phương diện chuyện nam nữ thì hoàn toàn không biết một tí gì chứ đừng nhắc tới việc chủ động khiến Tô Diễn vui vẻ như thế này.
Ban đầu, quả thật anh ta thích Ninh Tịch ở chỗ cô đơn thuần, giản dị, không giống những cô gái khác mà anh ta biết nhưng ở chung một thời gian thì lại thấy nhàm chán, tẻ nhạt.
Nhưng mà, Ninh Tịch của hiện tại