Ninh Tịch: "! "
Mẹ nó, bà đây đang cầm máu cho, anh đột nhiên đẩy tôi ra rồi xài cái vẻ mặt đau lòng chờ cô ta chảy sạch máu là sao? Diễn kịch cẩu huyết nhiều quá nên nghiện luôn à?
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, Ninh Tịch thật sự muốn chống nạnh mắng người.
"Chuyện gì xảy ra?" Quách Khải Thắng tức giận chạy tới.
Ninh Tịch nhéo nhéo mi tâm: "Tôi đâm kiếm vào mới thấy có cảm giác không đúng, thân kiếm không tự rút lại!"
Đây là một cái kiếm lò xo, khi gặp phải vật cản sẽ tự rút mũi kiếm về nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Quách Khải Thắng lập tức gào thét như sấm: "Tổ đạo cụ đâu, tới đây cho tôi! Tôi đã nói phải kiểm tra kĩ đạo cụ cơ mà, tuyệt đối không thể để xảy ra việc ngoài ý muốn, các anh làm việc như thế nào đấy!"
Chuyện viên đạo cụ lảo đảo chạy tới, đầu đầy mồ hôi nói: "Đạo diễn, lúc tôi kiểm tra vẫn còn tốt mà, tuyệt đối không có vấn đề gì cả!"
Quách Khải Thắng dùng tập kịch bản ném vào đầu anh ta, gầm lên: "Vậy anh giải thích cho tôi chuyện này là như thế nào?" Đoàn làm phim gặp hết chuyện này đến chuyện khác, sự nhẫn nại của ông sắp đến cực hạn rồi.
Lúc này, Vương Thái Hòa đứng một bên đột nhiên hỏi một câu: "Người cuối cùng tiếp xúc với thanh kiếm này là ai?"
"Đương! nhiên là Ninh Tịch rồi, sau khi kiểm tra xong tôi liền giao kiếm cho cô ấy, cô ấy vẫn luôn cầm kiếm luyện tập.
Là tôi sai, lúc sắp quay không có kiểm tra lại lần nữa!" Chuyên viên đạo cụ liên tục nói xin lỗi.
Con ngươi Ninh Tịch co lại, nếu như lúc này cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô cũng không cần lăn lộn trong cái giới này làm gì.
Lúc này, những người có mặt tại đây đều có những vẻ mặt khác nhau.
Quách Thắng Khải trừng mắt nhìn chuyên viên đạo cụ sau lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Tịch một cái, cuối cùng đè xuống tức giận nói: "Chuyện này để sau hẵng nói, trước tiên mau đưa người đến bệnh viện! Còn phải phong tỏa hiện trường, đừng để tin tức lộ ra!"
Bệnh viện nhân dân số một thành phố B.
Tô Diễn và Ninh Tuyết Lạc ở trong phòng bệnh xử lí vết thương, còn Ninh Tịch thì đứng ở hành lang ngoài phòng bệnh, dựa lưng vào vách tường, không ngừng suy nghĩ.
Ninh Tuyết Lạc