"Đồ nghiệt chướng! Ánh mắt này của mày là có ý gì?" Ninh Diệu Hoa giận dữ.
Đang muốn nổi điên thì cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong.
Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc lập tức bỏ quên Ninh Tịch, vội vàng tiến tới: "Tô Diễn, Tuyết Lạc sao rồi?"
"Tạm thời không có gì đáng ngại, hai bác có thể vào thăm cô ấy ạ!" Tô Diễn mệt mỏi trả lời, sau đó dùng ánh mắt nặng nề nhìn gò má sưng đỏ của Ninh Tịch đang đứng ngoài cửa.
Trang Linh Ngọc lập tức nhào tới trước giường bệnh của Ninh Tuyết Lạc, nhìn cô ta từ trên xuống dưới: "Bảo bối của mẹ, con sao rồi? Có còn đau không? Có khó chịu chỗ nào không?"
Ninh Tuyết Lạc yếu ớt cười một tiếng: "Mẹ, con không sao rồi, bác sĩ nói con chỉ bị thương ngoài da thôi.
"
Trang Linh Ngọc yêu thương xoa đầu cô ta: "Con là con gái, để lại vết sẹo lớn như thế còn nói không sao! Nếu đâm sâu hơn một chút thì cái mạng nhỏ của con cũng không còn! Con nhãi chết tiệt kia sao mà lại ác như vậy? Vậy mà con còn gọi nó một tiếng chị!"
"Chị ấy đối với con! " Thần sắc Ninh Tuyết Lạc ảm đạm, ngay sau đó lại làm bộ mạnh mẽ mở miệng: "Ba, mẹ, hai người đừng trách chị, không phải lỗi của chị, là đạo cụ xảy ra vấn đề.
"
Ninh Diệu Hoa nghe vậy “hừ” lạnh một tiếng: "Con bé ngốc này, sao con ngốc thế! Đang yên đang lành sao đạo cụ lại xảy ra vấn đề được?"
Nói xong liền tức giận quát Ninh Tịch: "Súc sinh, đứng đó làm gì? Còn không mau cút vào đây xin lỗi Tuyết Lạc!"
Biểu cảm hờ hững trên mặt Ninh Tịch giống như một tấm mặt nạ dày nhất trên đời: "Sao tôi phải nói xin lỗi cô ta? Muốn tôi xin lỗi hả, cũng được, đưa chứng cớ đây? Có chứng cớ thì lấy mạng tôi đền cho cô ta cũng được.
"
Tay Ninh Diệu Hoa run run chỉ về phía cô: "Đến bây giờ mày vẫn còn mạnh miệng, tao không cho người điều tra là để mặt mũi cho mày đấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Mày muốn tao mất hết thể diện đúng không?"
Ồ, hóa ra trong mắt Ninh Diệu Hoa thì thể diện của ông ta mới là thứ quan trọng nhất.
Ninh Tịch cười