"Không sai nha!" Người đàn ông khẳng định.
Đường Dạ lại nhéo mi tâm một cái nữa, hít sâu một hơi tựa như đang áp chế lửa giận, một lúc lâu sau anh mới lạnh mặt, không chút lưu tình nói: "Thật xin lỗi, nhiệm vụ này tôi từ chối không tiếp nhận.
"
Người trong màn hình bị từ chối cũng không giận tí nào, tỏ vẻ tốt tính nói: "Ồ! Vậy ta chẳng còn cách nào khác hơn là tự đi thôi!"
"Tuyệt đối không được!" Đường Dạ cố nén [email protected] muốn làm phản, đem tên nào đó giết một trăm lần lại rồi mới thỏa hiệp: "Được rồi, tôi đi!"
Trên boong tàu, người đàn ông kia xoay người, ngón tay thon dài hất hất mấy lọn tóc rơi xuống trán lộ ra một nụ cười vô cùng thối nát: "Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại đâu đó!"
Đường Dạ: "Hay là ngài giết tôi luôn đi!!!" Anh tình nguyện đi nhận nhiệm vụ cấp S chân chính!
"Ha ha ha ha! " Chọc Đường Dạ giận điên lên khiến người nào đó có cảm giác rất thành tựu, sung sướng cười ha hả một lúc lâu, cười xong mới nheo mắt lại âm trầm mở miệng: "Nếu thành công thì đem cô ấy về, còn nếu thất bại thì chuyển cho cô ấy một câu.
"
Đường Dạ: ! "
Hừ, rốt cuộc tên này lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy có khả năng thành công chứ?
Hắn ta không phải là không biết theo đuổi con gái, mà là không hiểu gì về chuyện nam nữ hết!
Nhưng Đường Dạ biết, chỉ cần là chuyện hắn ta đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi, nếu không được như ý thì hắn ta thực sự sẽ chạy ra ngoài quậy tung trời lật đất, đến lúc đó thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi!
!.
.
Trên ban công, Ninh Tịch nghĩ lung tung một hồi rồi bình tĩnh lại rất nhanh.
Làm sao mà mọi chuyện lại đều hướng vào Lục Đình Kiêu được chứ, đây là nhiệm vụ cấp S đó nha, nhất định là chuyện quan trọng trong nội bộ tổ chức thôi!
Ninh Tịch nằm lăn trên giường, vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì mắt phải nháy liên tục.
Nháy mắt phải! có tai họa sắp ập đến?
Vừa mới nghĩ vậy thì mắt trái lại nháy!
Mắt trái nháy! có tài đến?
Ơ ơ ơ, hai con mắt đều nháy là cái thể loại gì đây? Rốt cuộc