Trước khi ăn cơm, Ninh Tịch đo nhiệt độ cho bánh bao nhỏ, thấy nhiệt độ ở mức bình thường mới hoàn toàn yên tâm.
Chuyện bánh bao nhỏ chỉ mở miệng nói một câu rồi không nói nữa thì cô cũng chẳng vội.
Đối với cô mà nói thì sức khỏe của bánh bao nhỏ mới là quan trọng nhất, mặc dù cô rất hy vọng bánh bao nhỏ có thể nói chuyện một cách bình thường nhưng tuyệt đối sẽ không ép nhóc làm chuyện nhóc không muốn.
Chờ lúc nhóc thật sự muốn nói thì tự nhiên sẽ mở miệng.
Ăn sáng xong, Ninh Tịch đột nhiên nhớ đến một chuyện: "A đúng rồi! Suýt nữa quên mất tôi có quà cho hai người!"
Quà!
Đôi mắt bánh bao nhỏ lập tức sáng rực.
Ninh Tịch lạch bạch chạy về phòng cầm hai cái túi màu xanh da trời một lớn một nhỏ đi ra, chia cho bánh bao nhỏ và bánh bao lớn.
Lục Đình Kiêu nhận lấy túi quà thì hơi bất ngờ: "Tôi cũng có?"
"Đương nhiên rồi!"
Lại còn đắt nhất nữa chứ!
Lục Đình Kiêu mở túi ra, bên trong là một bộ âu phục, liếc mắt nhìn con trai một cái thì quả nhiên cũng là một bộ âu phục trẻ em cùng kiểu dáng.
Ninh Tịch thích nhất là nhìn hai cha con bọn họ mặc đồ đôi!
Có điều, trừ quần áo ra Ninh Tịch còn mua thêm cho bánh bao nhỏ một dây treo balo hình con gấu, còn Lục Đình Kiêu là một cái kẹp cà vạt.
"Thế nào, thế nào, thế nào? Có được không? Có thích không?" Ninh Tịch vội vàng hỏi.
Câu trả lời của bánh bao nhỏ là chạy như bay vào trong nhà lấy balo ra, sau đó giao cho Ninh Tịch, ý bảo cô giúp đeo gấu con lên balo
Lục Đình Kiêu mở miệng nói: "Mặc cho em xem?"
Ninh Tịch vừa nghe thì vui vẻ gật đầu như giã tỏi: "Ừm ừm, tôi muốn xem!"
Bánh bao nhỏ không cam lòng phồng má, cũng lập tức ôm quần áo vào phòng thay.
Ninh Tịch chống cằm, vô cùng mong đợi.
Hơn cả mong đợi chính là khẩn trương bởi vì lần này cô chọn màu...!có chút khiêu chiến giới hạn của Đại ma vương...
Lần trước là