Ninh Tịch làm anh hùng cứu mĩ nhân xong thì dắt bánh bao nhỏ đi về phía Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ.
Sắc đẹp quá mạnh mẽ nên đến tận bây giờ mọi người mới phát hiện ra bên cạnh Ninh Tịch còn có một cục bột nhỏ.
Bởi ở đây toàn là người quen nên không ít người nhận ra thân phận của bánh bao nhỏ.
"A! Kia! bé trai kia! chẳng phải con trai của Lục tổng sao?"
"Không sai!"
"Sao Lục tiểu thiếu gia lại đi cùng cậu ta? chẳng lẽ đây là họ hàng của Lục gia?"
"Cũng không nhất thiết phải là họ hàng, chắc là có quan hệ rất tốt với Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ!"
"Nếu có quan hệ tốt thì tại sao chưa thấy bao giờ? Thật kì lạ!"
!
Một anh chàng ngang tàng chất chơi dắt theo một bánh bao nhỏ mềm mềm xinh xinh, hình ảnh này giống như một mũi tên xuyên tim, thành công đem đám người hét đến chói tai!
!.
.
Ninh Tịch mặc đồ nam vào thì ngay cả hành động cũng vô thức đổi thành hành động của phái nam.
Đi tới liền trực tiếp choàng vai Lục Đình Kiêu ghì xuống coi như là chào hỏi, sau đó đem bánh bao nhỏ nhét vào ngực anh: "Tới sớm thế?"
"! " Sắc mặt Lục Đình Kiêu lại càng đen, định mở miệng nói nhưng rốt cuộc lại chẳng nói được từ nào, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Cuối cùng là Lục Cảnh Lễ không nhịn được mà bắt đầu dè bỉu: "Tiểu Tịch Tịch, cô mặc thành thế này tới đây là muốn làm cái gì?"
Việc đầu tiên của Ninh Tịch là gọi cho bánh bao nhỏ nước trái cây và một ít đồ ngọt, đang chăm bánh bao nhỏ thì nghe được những lời này của Lục Cảnh Lễ, đuôi mắt khẽ nhướng lên một cái tỏ vẻ đương nhiên nói: "Đương nhiên là để tán gái!"
Đầu Lục Cảnh Lễ đầy hắc tuyến: "Làm ơn đi! Cô muốn ăn đòn sao? Có để cho mấy con chó độc thân chúng tôi chút đường sống nữa không? Gái đẹp vốn là tài nguyên khan hiếm