Cô gái váy đen tay bưng một ly rượu vang, ánh mắt quyến rũ liếc Ninh Tịch một cái, ngay sau đó nũng nịu đi đến cạnh Lục Cảnh Lễ: "Anh Cảnh Lễ, có bạn mới mà không giới thiệu cho bọn em sao?"
Nhìn ánh mắt lộ liễu của cặp sinh đôi kia, khóe miệng Lục Cảnh Lễ co giật, giới thiệu cái rắm ý, giới thiệu kiểu gì đây? Bảo đây là chị dâu anh sao?
Làm người lương thiện thật mệt mỏi nha!
Lục Cảnh Lễ vuốt trán, che giấu biểu tình đau khổ: "Hai người! tự làm quen đi!"
Hai cô gái liếc nhìn nhau một cái, đi thẳng tới bên cạnh Ninh Tịch.
Cô váy trắng thản nhiên cười nói: "Hi! em tên Kiều Yên.
"
Cô váy đen cũng nâng ly lên: "Còn em là Kiều Nhiên, làm quen chút nha?"
Lục Cảnh Lễ nghiến răng, trầm giọng nói với Ninh Tịch: "Tiểu Tịch Tịch đúng diễm phúc không cạn nha! Ánh mắt của Tiểu Kiều và Đại Kiều cao lắm đó, đây là lần đầu tiên họ chủ động bắt chuyện với phái nam đấy!"
Ninh Tịch liếc Lục Cảnh Lễ một cái sau đó nhìn về phía hai cô gái, khóe miệng như cười như không: "Chào các cưng.
"
Kiều Nhiên lập tức ngồi xuống chiếc ghế cạnh Ninh Tịch dựa sát vào người cô, thiếu điều dán người lên luôn: "Anh đẹp trai họ gì nha?"
Ninh Tịch vừa giúp bánh bao nhỏ cắt bánh ngọt thành miếng nhỏ vừa trả lời: "Anh họ Đường.
"
Vẻ mặt Ninh Tịch dù có thờ ơ nhưng hành động tỉ mỉ chăm sóc bé con của cô không hiểu sao lại khiến trái tim Kiều Nhiên chệch mất nửa nhịp, mãi một lúc sau mới khôi phục nụ cười: "Hóa ra là anh Đường à!"
"Thân thủ anh Đường giỏi quá, anh có tập võ sao?" Cô chị Kiều Yên cảm thấy hứng thú hỏi.
Ninh Tịch cười một tiếng, một tay xoa mái tóc mềm mềm của Tiểu Bảo còn một tay đưa lên chạm vào trán đang hơi nghiêng xuống: "Cũng không hẳn, chỉ là làm màu chút thôi.
"
Trò chuyện vài câu, Tiểu Kiều tỉnh bơ dán người cô ta lên tay Ninh Tịch: "Anh Đường thật khiêm tốn, bọn em từ nhỏ đã rất thích mấy thứ này nhưng trong nhà