Tư chất của huynh ấy vốn bình thường, vậy mà có thể luyện được đến mức độ này, quả thật đúng là không phải người thường!
Đánh nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, vẫn sẽ ngang tay như trước mà thôi.
Thời gian không chờ đợi ai cả, quân tiếp ứng của Satan cũng sắp đến rồi, anh ta không thể kéo dài hơn được nữa, phải nhanh chóng đưa Tiểu sư muội đi!
Phải nghĩ cách… Phải nghĩ cách…
Mẹ nó! Nghĩ cái rắm ấy! Tên Đường Dạ này quá cẩn thận, chiêu thức không hề có chút sơ hở nào!
Đường Lãng chỉ vừa phân tâm một chút đã phải hứng một quyền của đối phương lên mặt, khóe miệng lập tức nóng rát đau đớn: "Mẹ nó chứ Đường Dạ, huynh đây là đang mưu sát chồng đấy!"
Ra tay nặng như vậy!
"Lại phân tâm nữa thì huynh sẽ không cho đệ cơ hội thứ hai đâu!" Ánh mắt Đường Dạ lạnh lẽo.
Sắc mặt Đường Lãng tái nhợt, mẹ nó! Ông đây không tin huynh không phân tâm chút nào!
Lại thêm trăm chiêu nữa, Đường Dạ tấn công ác liệt nhưng Đường Lãng lại không hề lùi bước mà còn có xu thế tiến gần về phía Đường Dạ, Đường Dạ không chút sợ hãi, lúc này Đường Lãng không thể tấn công anh ta được, càng tiến gần thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Đường Lãng càng lúc càng đến gần, đồng thời, khóe miệng từ từ nở nụ cười quái dị, đợi đến lúc Đường Dạ phát hiện ra điều kì lạ thì đã không kịp nữa rồi.
Môi Đường Lãng đã đặt lên môi anh rồi… hôn… hôn rồi… hôn thật rồi…
Thừa dịp Đường Dạ phân tâm, Đường Lãng lập tức lợi dụng thời cơ đè lên động mạch của anh ta, một tay áp anh ta vào cửa xe: "Sư huynh, huynh thua rồi.
"
Ninh Tịch ngây ra như phỗng, vẻ mặt thê thảm vô cùng: "Mẹ nhà nó!!!! Mắt chó hợp kim của muội! Nhị sư huynh! Huynh không biết xấu hổ!"
"Đây gọi là binh bất yếm trá.
" Đường Lãng không cho đây là chuyện đáng xấu hổ gì, cười hì hì nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Dạ, thong thả nói: "Sư huynh, đừng nói huynh