Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã quân dụng chạy như bay tới phía sau Lục Đình Kiêu.
Bộ trưởng Naka cùng với mấy thuộc hạ vội vàng xuống xe.
Hiển nhiên, Thượng úy thấy tình hình không khống chế nổi nữa bèn thông báo với cấp trên của mình.
Bộ trưởng Naka đuổi tới trước mặt Lục Đình Kiêu, khuôn mặt ngập vẻ lo lắng: "Ngài Lục, ngài đã đồng ý với tôi là giải quyết hòa bình cơ mà!"
"Tôi nói là sẽ cố hết sức." Lục Đình Kiêu trả lời với vẻ vô cảm.
"Ngài Lục, tôi biết ngài sốt ruột muốn cứu vợ mình, nhưng thật ra cũng không phải là không có cách, đợi bọn họ rời khỏi khu vực nước X ra biển rồi, chúng ta sẽ có cơ hội ra tay! Cần gì phải cứng chọi cứng lúc này đúng không?" Naka ra sức khuyên nhủ.
Lục Đình Kiêu nghe vậy, vẻ mặt đã có vẻ hơi dao động.
Bộ trưởng vừa thấy có hi vọng bèn lập tức cố gắng dùng lời lẽ để khuyên nhủ.
Khuyên bảo hơn nửa ngày, cuối cùng vẻ mặt Lục Đình Kiêu cũng trầm xuống: "Rút lui."
Satan lập tức trào phúng: "Ơ kìa, sao lại rút lui? Tôi còn chưa đồng ý mà?"
Anh đã sớm biết với tính tình của Lục Đình Kiêu thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mất lí trí như vậy chỉ vì một cô gái, trận này chắc chắn sẽ không đánh.
Nhưng Phong Tấn lại không biết điều đó, ông vội vội vàng đi lên khuyên Satan suy nghĩ lại, không cho anh k1ch thích đối phương đổi ý, đồng thời dặn dò thuộc hạ lập tức lui quân.
Lúc này Satan mới lười biếng ngáp một cái, tỏ vẻ mất hứng leo lên xe bọc thép.
Dù sao thì Ninh Tịch cũng đã nằm trong tay anh, muốn cướp lại ư?
Nằm mơ!
Trên biển...!hừ trên biển lại càng là thiên hạ của anh!
Nhìn người kia cuối cùng cũng bỏ đi, bộ trưởng Naka thở phào một hơi nhưng đồng thời cũng rất lo lắng.
Lục Đình Kiêu để ý vợ anh ta như thế, sao có thể từ bỏ ý định được!
Thảm nhất là, thật ra ông ta chẳng hề nắm chắc rằng có cứu được Lục phu nhân ra hay không, vừa rồi ông ta chỉ cố ý nói vậy để ổn định cảm xúc của Lục Đình Kiêu thôi.
Trên thực tế, nếu để Satan ra biển thì chẳng khác