Ninh Tịch nói xong con ngươi lập tức xoay tròn: "Boss đại nhân, anh thích kiểu vợ thế nào? Hiền lành? Mạnh mẽ? Hài hước? Đáng yêu? Hay ngốc nghếch?"
Lục Đình Kiêu liếc cô một cái: "Thích hết."
Khóe miệng Ninh Tịch cứng đờ: "Hựm...!Boss đại nhân, anh cũng quá...!bác ái rồi đấy..."
Lục Đình Kiêu: "Vì đó là em." Vì là em, nên mới thích hết.
Ninh Tịch: "..." Giờ tôi yếu đuối lắm, không chịu nổi đòn này của anh đâu, cẩn thận tim không chịu được lên cơn đột quỵ giờ.
Tại khách sạn năm sao nào đó ở thành phố DiBu.
Đã ba ngày không có tin tức gì của Ninh Tịch, Quách Khải Thắng sắp sốt ruột phát điên: "Mục Dã à, người tối qua cậu tìm là ai thế? Rốt cuộc có đáng tin không?"
Giang Mục Dã đen mặt, không nói gì.
Không đáng tin?
Nếu người này không đáng tin thì chẳng còn ai đáng tin nữa đâu.
Thật ra, lúc gọi điện cho Lục Đình Kiêu anh thật sự cũng phải đấu tranh rất nhiều, lần đầu tiên anh cảm thấy căm hận sự vô dụng và bất lực của mình đến thế.
Cô gái mình thích, chính mình lại không bảo vệ được còn phải nhờ sự cứu trợ của người khác, có tên đàn ông nào chịu được chuyện này không...
Giờ anh thật sự tin vào quả báo rồi, năm ấy trẻ tuổi không hiểu chuyện làm tổn thương biết bao nhiêu cô gái, giờ thì phải trả giá hết một lượt rồi…
Trước đó, anh có gọi cho Trình Phong để hỏi tình hình, kết quả biết được vấn đề rất khó giải quyết, thế nên cũng không dám tùy tiện gọi điện thúc giục.
Nhưng giờ đã qua thời gian lâu vậy rồi, nói không chừng chắc cũng phải có tin gì rồi chứ?
Giang Mục Dã nghĩ rồi gọi điện thoại.
Nếu ông trời cho anh thêm một cơ hội nữa, anh tuyệt đối...!sẽ không gọi cuộc điện thoại ngược anh đau cả gan này nữa!!!
"Alo, cậu à, cậu tìm được người chưa?"
"Rồi." Đầu bên kia truyền tới giọng nói trầm ổn của một người đàn ông.
"Cô ấy thế nào rồi? Không sao chứ? Cháu có thể nói chuyện với cô ấy không?"
Lục Đình Kiêu cau mày, anh không muốn Ninh Tịch bị làm phiền vào lúc này.
Được rồi, chỉ là anh nhỏ nhen không muốn bà xã nhà mình nói chuyện với người đàn ông khác thôi!
Đặc biệt là người vẫn còn luôn nhung nhớ tới bà xã