Đầu bên kia di động trầm mặc tầm mười giây.
Cuối cùng Ninh Tịch cũng không đợi nổi: "Alo...!alo? Giang Mục Dã! Giang lông vàng! Ông vẫn còn đó chứ? Mẹ kiếp! Mất tín hiệu à! Lúc mấu chốt lại mất hút là sao! Alo alo alo?"
Ninh Tịch vô cùng lo lắng, còn đang chuẩn bị cúp máy thì di động truyền đến hơi thở mong manh của Giang Mục Dã: "Tôi..."
"A! Ông vẫn còn đó à! Nhanh nhanh nhanh! Mau dạy tôi nhanh!" Ninh Tịch thúc giục.
"Tôi...!dạy cái đầu bà ý! Ông đây đã bao giờ tỏ tình với đàn ông bao giờ đâu, làm sao ông đây biết phải tỏ tình kiểu gì!" Giang Mục Dã thở hổn hển nói.
"Ai nói ông không có, lúc còn đi học tôi từng nghe có một em zai tươi ngon mơn mởn được ông tỏ tình cơ mà, lúc ấy người ta còn đồng ý đấy!" Ninh Tịch cực lực phản bác.
"Ninh Tiểu Tịch! Nói cái đầu bà ý! Lúc đó tôi chỉ đùa thôi!"
Không được không được...
Anh có cảm giác mình sắp bị tức chết rồi!
Giang Mục Dã hít sâu một hơi mắng: "Cái loại chuyện này bà còn hỏi tôi cơ à? Kinh nhiệm chinh chiến đầy mình của bà đâu rồi!
Ninh Tịch nhướng mày: Sao có thể đem chuyện này so sánh với việc xử lí mấy tên cặn bã kia được, mấy tên đó có cần tỏ tình đâu! Ngay cả Tô Diễn...!cũng là do hắn ta chủ động tỏ tình với tôi! Đây là lần đầu tiên của tôi đấy! Tôi thật sự không biết làm thế nào!
Chờ một chút, tôi còn chưa hỏi bà đâu, mới nãy bà nói cần phải tỏ tình với một người đàn ông, là ai hả? Bà lại chuẩn bị tiêu diệt mầm non nhà ai hả?" Giang Mục Dã cảnh giác hỏi.
"Cậu của ông đó.
...
Giang Mục Dã cảm thấy mình hoàn toàn không theo kịp Ninh Tịch...
Sao tự dưng bà lại đổi ý hả???
Có gì lạ đâu, lần này là cậu của ông cứu tôi nha, ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp thôi! Ninh Tịch nói như đúng rồi.
Nghe được câu này, Giang Mục Dã hoàn toàn không hình dung nổi tâm tình của mình bây giờ, yên lặng hồi lâu mới