"Chưa ngủ à?" Lục Đình Kiêu tắm xong đi ra thấy Ninh Tịch vẫn đang cầm di động trong tay, vừa nói chuyện vừa hưng phấn cầm quyển sổ nhỏ ghi chép cái gì đó không nhịn được mà cau chân lại mày.
"Ngủ ngay đây!" Ninh Tịch vội vàng giấu quyển sổ nhỏ xuống dưới gối như bảo bối.
Sau đó âm thầm tính toán làm sao để tỏ tình.
Khóe mắt Lục Đình Kiêu liếc về chiếc gối dường như có mấy phần hoài nghi nhưng cũng không quá để ý: "Uống thuốc chưa?"
Ninh Tịch gật đầu liên tục, ánh mắt dán vào mảng da màu mật lộ ra khỏi áo ngủ của Lục Đình Kiêu: "Uống rồi! Uống rồi! Sữa cũng uống rồi!"
Cách tỏ tình này...!thật sự khiến người khác khắc cốt ghi tâm suốt đời khó quên thật sao?
Thật sự không cần ở độ cao 8000 mét so với mặt nước biển làm cái gì mà biển hoa mười dặm, sau đó tuyên bố với toàn thế giới các kiểu sao?
Được rồi, cô cũng không có cái bản lĩnh đó...
Lục Đình Kiêu dùng khăn lông lau khô tóc, sau đó đến gần Ninh Tịch.
Bàn tay ấm áp mang theo hơi ẩm sờ trán cô một cái: "Tốt rồi, không sốt nữa."
Ninh Tịch đang định thực hiện kế hoạch thì đột nhiên bỗng vang lên một tràng tiếng chuông điện thoại sát phong cảnh.
Cô không kìm được mà sa sầm mặt mũi.
Cái khỉ gì vậy!
Lục Đình Kiêu đi tới cạnh cái bàn, cầm di động lên nhìn một cái sau đó bấm nhận cuộc gọi.
"Alo?"
"Alo, anh ơi!" Giọng nói của Lục Cảnh Lễ còn mang theo nước mắt hơn nữa còn đang cố gắng đè nén như thể đang đề phòng cái gì đó.
"Sao vậy?" Lục Đình Kiêu chưa bao giờ nghe cái giọng buồn thiu đến như vậy của Lục Cảnh Lễ, anh bất giác nhăn mày lại, chẳng lẽ ở nhà xảy ra chuyện gì?
"Anh, Tiểu Tịch Tịch có ở bên cạnh anh hay không?" Lục Cảnh Lễ dè dặt hỏi.
"Có."
"Vậy anh chạy ra xa xa một chút hãy nghe điện thoại đừng cho cô ấy nghe được, em muốn mật báo cho anh một tin!" Lục Cảnh Lễ khẩn trương nói.
Lục Đình Kiêu không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời đi tới ban công: "Nói đi."
Đầu bên kia, Lục Cảnh Lễ tựa hồ đang đấu