Nửa đêm, tại Bạch Kim Đế Cung.
Sau khi Lục Đình Kiêu đưa Ninh Tịch về Châu Giang Đế Cảnh, vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Mạc Lăng Thiên.
Chỉ nghe giọng thôi cũng biết người bên kia đã uống không ít, nói từng chữ nghe cũng chẳng rõ, cứ la hét bảo anh phải qua chỗ anh ta uống rượu, ồn ào một lúc rồi chỉ nghe thấy bụp một tiếng, sau đó không thấy tiếng gì nữa, hình như bị ngã rồi.
Lục Đình Kiêu cau mày, không còn cách nào khác đành cầm chìa khóa lên lái xe tới chỗ Mạc Lăng Thiên.
Kết quả, vừa tới đã thấy Mạc Lăng Thiên nằm thẳng cẳng trong tuyết trước cửa nhà...
Nếu anh không tới, chắc anh ta sẽ nằm đó cả đêm mất.
Lục Đình Kiêu miết miết mi tâm, nhấc người dậy.
Kết quả, Mạc Lăng Thiên vừa được nhấc lên đã đem cái miệng toàn mùi rượu phả vào Lục Đình Kiêu: "Tử Dao...!Tử Dao..."
Trước lúc Lục Đình Kiêu bị Mạc Lăng Thiên hôn thì lạnh lùng lên tiếng: "Cậu muốn chết à?"
Nghe thấy âm thanh này Mạc Lăng Thiên bỗng trở nên tỉnh táo hẳn: "Đệch mẹ! Sao lại là chú!"
Sau đó lại bất mãn lẩm bẩm: "Chẳng phải chỉ là hôn cậu một cái thôi sao, bảo vệ trinh tiết đến thế cơ à, mà...!tôi cũng đâu phải phụ nữ..."
Lục Đình Kiêu tháo lỏng cổ áo, bực bội đỡ người vào trong.
Mạc Lăng Thiên nằm ườn trên sofa như cá chết, hai mắt vẫn trân trân nhìn lên đèn pha lê trên trần nhà: "Lục Đình Kiêu, chắc chú cũng biết chuyện tôi thích Tử Dao nhỉ..."
Lục Đình Kiêu nhìn anh ta, không nói gì.
"Hừ, đúng là phí lời...!Năm ấy tôi vì cổ mà không tiếc xuất ngũ sớm, sợ lúc tôi không ở bên cô ấy sẽ bị chú cướp đi mất.
Nhưng, sự thật thì dù tôi có lúc nào cũng ở bên cạnh cổ, thậm chí còn theo cổ ra tận nước ngoài, cổ vẫn không phải là người của tôi..."
Năm ấy, khi Quan Tử Dao di dân qua nước ngoài, anh liền lập tức làm thủ tục chuyển trường, ở nước ngoài tròn ba năm, mãi tới khi người trong nhà lấy cái chết ra đe dọa anh mới chịu về, khoảng thời gian ấy cũng thường ra nước ngoài thăm cô, không hề cắt đứt liên lạc.
Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc cô ấy về nước nhưng không ngờ thứ nhận được lại chỉ là tuyệt vọng.
Mạc Lăng Thiên nói liên miên hồi lâu, cuối cùng nhìn Lục Đình