Hôm nay là thứ bảy, được nghỉ học.
Nhưng, bánh bao nhỏ lại dậy từ sớm đem đống quần áo trong tủ lục tung lên ngắm một lượt, chỉ ngắm thôi cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Lục Cảnh Lễ dựa người vào cửa phòng Tiểu bảo, ngáp một cái: "Bảo bối à, con thay quần áo thôi sao còn lề mề hơn cả phụ nữ thế hả? Còn nữa, con dán giấy nhớ lên quần áo để làm gì thế?"
Anh ta để ý thấy bánh bao nhỏ cứ lôi bộ nào ra là trên bộ đó lại dán thêm một tờ giấy nhớ, hơn nữa trên giấy lại đánh số.
Đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi não của thằng bé này chứa cái gì!
Bánh bao nhỏ cũng chẳng đoái hoài gì tới ông chú của mình, vẫn đang lật tung quần áo lên rồi dán giấy, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Nửa tiếng nữa qua đi, cuối cùng nhóc con cũng chọn được một bộ đánh số lớn nhất trong đống quần áo kia.
Thấy Tiểu Bảo hài lòng mặc một bộ vest bé con màu xanh saphire lên người, Lục Cảnh Lễ giật giật khóe miệng, nghiêng đầu nói với anh trai: "Anh, ai cũng nói lòng dạ đàn bà sâu như mò kim đáy biển! nhưng Tiểu Bảo nhà anh! chắc phải là mò ở rãnh Mariana1 luôn đấy! "
1Nơi sâu nhất trên thế giới.
Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn những con số được đánh dấu trên quần áo rồi thản nhiên nói: "Mấy cái số đó là số lần Ninh Tịch hôn nó khi nó mặc mấy bộ đồ ấy.
"
Lục Cảnh Lễ: "! ! ! ! !.
"
Tốt lắm! Rất mang phong cách Tiểu Bảo!
Đáp án này, có để anh nghĩ nát óc chắc cũng không thể nghĩ ra được!
Khiến anh sa mạc lời hơn chính là, không ngờ Lục Đình Kiêu lại hiểu được!
Đúng là con đẻ có khác!
Sau khi bánh bao nhỏ thay đồ xong, lập tức lon ton chạy tới trước mặt ba, ngẩng cái đầu nhỏ lên ngước mắt nhìn anh, ý là: Ba ơi, con chuẩn bị xong hết cả rồi, có thể đi tìm cô Tiểu Tịch được rồi~~~!
Lục Đình Kiêu cúi đầu nhìn con trai, thản nhiên nói: "Hôm nay ba đưa con tới chỗ ông bà nội, hôm